Câu chuyện gia đình: Cho anh mượn một bờ vai

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 841 | Cập nhật lần cuối: 8/23/2019 3:49:05 PM | RSS

Cho anh mượn một bờ vai
Ngày đang ngắn lại ai tày thời gian
Mình ơi, trân quý vô vàn
Mình ơi, anh gọi tiếng khan mất rồi.

Chiều ơi, ngừng lại chiều ơi
Cho anh được nói một lời, cám ơn
Phong trần đã cuối chặng đường
Vẫn mê, vẫn mải tình thương vợ chồng.

Ngày nao má đỏ môi hồng
Ngày nay vất vả vì chồng long đong
Nỗi đau chia nửa được không
Để em cùng gánh nỗi lòng của anh.

Sinh, bệnh, lão, tử mong manh
Ai thời thoát khỏi khúc quanh cuộc đời
Cho anh xin một chút thôi
Bờ vai ấy cả núi đồi hy sinh.

Anh xin lần cuối nhé mình
Đầu anh được dựa trên tình anh yêu.
Dù đôi ta đã xế chiều...

*

Bài thơ trên được viết sau khi đọc bài trong trang Cuộc Sống Không Giống Cuộc Đời.

Tôi chụp được khoảnh khắc này khi nhẹ nhàng bước vào phòng mà bố mẹ không biết. Bố dựa vào mẹ, hình như đang lau nước mắt. Mẹ ôm bố từ đằng sau, má tựa vào vai bố với nét mặt rất an yên.

Câu chuyện gia đình: Cho anh mượn một bờ vai

Gần một tháng trời mấy mẹ con đưa bố hết bệnh viện này đến bệnh viện khác, nhiều lần tưởng bố không qua khỏi, nhưng không đứa nào dám khóc vì sợ mẹ lo lắng và buồn, vậy mà khi thấy hình ảnh này, chẳng hiểu sao tôi khóc hu hu rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng vì sợ bố mẹ phát hiện.

Gần một tháng trời, khi tỉnh lại giữa những cơn mê, câu đầu tiên của bố bao giờ cũng là hỏi về mẹ: "Bà khỏi mệt không?", "Bà ăn gì chưa?", "Bà cố lên nhé!", "Bà khó nhọc về tôi quá!"...

Gần một tháng trời bố nằm viện mẹ không rời nửa bước, con cái bắt về nhà nghỉ ngơi cũng không nghe..Câu nói nhiều nhất mà tôi được nghe từ mẹ là: "Chỉ cần bố mày sống, còn ốm yếu thế nào mẹ cũng hầu được, vất vả thế nào mẹ cũng chịu được".

Đã có lần tôi đọc được ở đâu đó viết về một cuộc tình đẹp, đại ý thế này: Đó là cuộc tình mà người ta cộng vào nhau cái ân cái nghĩa, cái tình cái thương. Người ta có thể không nhớ đã cưới nhau bao nhiêu năm, nhưng luôn nhớ bạn đời của mình thích gì, nghĩ gì, muốn gì, mong gì...Là khi tay này có lạnh có run thì vẫn đầy hơi ấm bàn tay của nửa còn lại. Là khi chân này có cần ba toong thì cái ba toong xịn nhất luôn là người bạn đời của mình. Là khi không thể tự mình ngồi được thì chỗ dựa tin cậy nhất, êm ái nhất luôn là người đàn ông ấy, người phụ nữ ấy của đời mình.

Nhớ lại một lần hôm ý bố đã bớt mệt, mẹ tranh thủ về qua nhà, mẹ mới về được khoảng vài tiếng đồng hồ mà bố phải hỏi "Mẹ con đâu?", "Mẹ con lên viện chưa?" đến 5,6 lần.

Ông anh trai tôi mới bảo: "Mẹ con sắp lên rồi, bố nhớ mẹ quá à?". Bố gật đầu, hai anh em nhìn nhau cười khúc khích, thế là bố bảo "bố chả có gì phải xấu hổ đâu, tình cảm thật, phải trân trọng".

Gần 60 năm bên nhau, bố mẹ vẫn cứ yêu nhau như thế, và viết lên một cuộc tình đẹp bằng tình yêu của mình mỗi ngày!

Kim Hải