Câu chuyện gia đình: Vỡ kế hoạch!
Từng tràng pháo tay vang lên không dứt. Bé Trâm bước xuống sân khấu với bó hoa chúc mừng trên tay. Ba mẹ đứng chờ ở cuối bậc thang. Bé sà vào lòng mẹ nước mắt tuôn trào.
- Ơ! sao con khóc ? Chuyện gì vậy?
- Không sao đâu em, con nó mừng quá nên chảy nước mắt đó mà!
Ngay lúc ấy thầy Hiệu trưởng cũng vừa bước tới. Thầy vừa vỗ đầu bé Trâm vừa nói với bố mẹ cháu:
- Tôi thật bất ngờ với vòng thi chung kết hôm nay. Cháu Trâm hát trội hơn các vòng thi trước rất nhiều. Chỉ cần cháu được xếp hạng ba cũng đủ làm vinh dự cho trường ta rồi!
Câu trả lời của người bố còn thật bất ngờ hơn:
- Cũng nhờ tôi được chuyển về trường thầy, nên cháu mới có ngày hôm nay!
Thầy Hiệu trưởng nhíu mày tỏ vẻ không hiểu:
- Ủa, là sao? Thầy về công tác ở trường trước tôi mà!
Ông bố xí xóa:
- Thầy không hiểu đâu. Bé Trâm là đứa con vỡ kế hoach của vợ chồng tôi đấy!
Chị vội vàng kéo con đi chỗ khác. Thế… đứa con vỡ kế hoạch và việc chuyển trường của bố có dây mơ rễ má gì với nhau sao?
Đúng vậy! Lần về quá khứ 10 năm trước, hai anh chị cùng công tác chung một trường, rất được Ban Giám hiệu và mọi người thương mến. Khổ nỗi, khi chị mang bầu lần thứ ba thì sinh chuyện. Chị ngụy trang rất giỏi nhưng lúc cái bầu được 5 tháng thì bị phát hiện. Ban Giám hiệu nhỏ to khuyên chị phá thai nếu không cả vợ lẫn chồng sẽ bị kỷ luật. Chị chỉ nói là bị bệnh nên bụng chướng lên, thế thôi. Anh chị đắn đo suy nghĩ, cuối cùng quyết định giữ thai nhưng không muốn mất việc. Vậy là anh xin giấy giới thiệu, tức tốc đưa vợ đi “khám bệnh”. Sau đó chị đệ đơn xin nghỉ không lương để điều trị bệnh “xơ gan cổ trướng” theo đông y. May mắn thời gian chị xin nghỉ rơi vào mấy tháng hè, nên cũng bớt lời ra tiếng vào.
Trước tình cảnh ngặt nghèo này, anh chị hết sức cầu nguyện xin ơn trợ giúp. Một tháng sau, biết không thể trở lại trường cũ, chị xin nghỉ việc vì lý do sức khỏe. Còn anh chạy chọt xin chuyển sang trường khác nhỏ hơn, xa nhà hơn và cuối cùng được nhận. Ban Giám hiệu cũ không muốn vì cái thai mà mất danh hiệu thi đua, nên hồ sơ rời trường của anh chị không có khuyết điểm nào. Bé Trâm ra đời trong niềm vui khôn tả của anh chị : 2 trai 1 gái, vậy là nếp tẻ đủ cả. Chị ở nhà chăm con đến 3 năm sau mới tìm được việc làm khác ở một công ty. Bé Trâm lớn lên xin vào học tại trường của bố cho đến bây giờ.
Giá xưa kia anh chị không kiên quyết giữ thai, không phó thác xin Chúa lo liệu mọi sự, thì đã không có một bé Trâm xinh đẹp, học giỏi, hát hay như hôm nay. Nhiều lúc anh tự hỏi vợ chồng anh bị “vỡ kế hoạch” (của loài người) hay là đã “ đạt kế hoạch” (của Chúa)? Anh biết thánh bổn mạng của anh luôn có lý khi khuyên anh:
“Mọi lo âu, hãy trút cả cho Người, vì Người hằng chăm sóc anh em.” (1Pr 5, 7)
Th. Nhan
(27/12/2018)