"Cùng Mẹ tin vâng"- Cuộc thi Sáng tác TTMV

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 2371 | Cập nhật lần cuối: 1/19/2024 8:08:36 AM | RSS

Hôm nay, bước vào Trung tâm Mục vụ TGP. Sài Gòn. Có những tấm bảng pano, áp-phích “Cùng Mẹ Tin Vâng” logo cho Đại hội Giới Trẻ Mùa Chay TGP SG 2019. Tuy tôi không thuộc phạm trù giới trẻ nhưng cũng đã đánh động trong tôi những suy tư. Cho dù thiên hình vạn trạng Mẹ với những danh hiệu Đức Mẹ Hòa Bình, Đức Mẹ Tà Pao, Đức Mẹ La Vang, Đức Mẹ Fatima, Đức Mẹ Việt Nam với chiếc áo dài và nón lá … nhưng ẩn sâu đằng sau Mẹ, trong tôi là tượng một Đức Mẹ Sầu Bi, cũng hy sinh, hy sinh đến cùng như Con của Mẹ.

Ôi xin kể chuyện về “bức ảnh Đức Mẹ Sầu Bi” mà tôi gắn kết suốt từ ngày ấy đến nay. Giáng Sinh 2015, khí trời se lạnh, bóng đêm bao phủ mặt đất nhưng bầu trời vẫn sáng cùng các vì sao. Bởi vì đêm nay, trần thế kỷ niệm ngày Chúa Giáng Sinh, không phải trong hang Bê-lem đơn sơ của thuở xưa ngày nào, mà đã được hiện đại hóa trong các hang đá lộng lẫy hơn, với ánh đèn rực rỡ hơn và trong những buổi tiệc vui hơn, mọi người hân hoan đón mừng “Thiên Chúa ở cùng chúng ta”. Phải chăng! Bây giờ con người yêu Chúa nhiều hơn? Xin Chúa nhậm nơi đây tấm lòng chúng con dâng lên Chúa. Riêng tôi một cõi riêng tư tôi suy gẫm, do bởi đêm nay giữa cận cảnh rộn ràng nâng chén, nâng ly tôi được trao tặng bức ảnh “Đức Mẹ Sầu Bi”. Không biết đây có phải là Thánh ý Chúa không? Cũng chính khi Ngôi Lời Nhập Thể là cuộc đời Maria đã lật qua trang sử mới, đầy vinh quang với mão triều thiên hay là nỗi sầu bi tột đỉnh?

Canh khuya tiệc tàn, ai nấy ra về, tôi cũng về, trong tay ôm chầm bức ảnh, tôi mân mê từng cạnh khung ảnh, ve vuốt mặt kiếng của khung, trầm tư chiêm ngắm Mẹ, lòng hỏi rằng: “vì sao Mẹ lại đầy vết lằn gạch, trông thương tâm thế kia?”

Nhìn thoáng ngang, chẳng có gì thu hút qua nét cọ hay về sự lộng lẫy của bức ảnh cả, ngoài họa tiết của một màu xanh tối sẫm, với nét vẽ mộc mạc của nghệ nhân, nhưng sao tôi bồi hồi cứ mãi ngắm nhìn, thì thầm thốt: “Mẹ ơi!”

Và rồi,

Cảm tạ Chúa đã cho con cơ hội chiêm ngắm và đã ban Thần Khí Ngài đến giúp con thấu hiểu, cảm ơn Mẹ đã xẻ chia nỗi Sầu Bi của Mẹ với con, cùng cám ơn nghệ nhân đã tạo thành bức tranh hoàn hảo này.

Mẹ nghiêng đầu, mắt buồn nhìn xuống, có lẽ chưa đủ tải cảm xúc nỗi sầu của Mẹ, bằng chính những lằn gạch ngang, xéo được thể hiện trên gương mặt, qua da thịt của đôi tay. Cúi xuống như Maria khẽ nghiêng đầu nói: “Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói”...

Bên vai phải Mẹ là cây Thánh giá, cong quằn ra chiều trĩu nặng, khẽ nghiêng vai để vác đỡ phụ con. Hình ảnh này làm tôi nhớ lại Kinh Thánh chép rằng: Ông Si-mê-ôn nói với bà Maria, mẹ của Hài Nhi “Thiên Chúa đã đặt cháu bé này làm duyên cớ cho người It-ra-en ngã xuống hay đứng lên. Cháu còn là dấu hiệu cho người đời chống báng và như vậy những ý nghĩ từ thâm tâm nhiều người sẽ lộ ra. Còn chính bà, một lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn bà”.

Tôi chợt nhận ra mỗi lằn gạch, là mỗi một lằn roi quất lên thân thể Đức Giê-su con của Mẹ trong cuộc thương khó, kể cả những vết ửng đỏ trên da thịt Mẹ cũng đồng ứng với vết roi sâu, đã xé thịt con của Mẹ đến rướm máu. Nỗi sầu tột cùng, của niềm đau thể xác lẫn tinh thần và đây cũng chính là đỉnh cao cái bi sâu thẳm bên trong cuộc đời Mẹ.

Mẹ nhìn xuống ra chiều buồn bã, mắt ráo hoảnh như đang khóc trong lòng, đôi môi mím chặt như nhỏ lại, ẩn giấu tiếng kêu vang thấu đến Đấng Toàn Năng hay do bởi miệng không thốt nên lời, van xin con người “Thôi đừng đánh nữa!”... Hai tiếng “xin vâng” là đây, Mẹ dâng lên Đấng Tối Cao, vâng trong tín thác, vâng trong nước mắt, vâng trong chịu đựng lẫn hy sinh. Mẹ đã thốt lên trong lòng: “Ôi! Giá như Mẹ có thể làm được gì cho con, Giê-su hỡi!”. Ôm xác Con, mẹ ôm xác con trơ trọi với một tấm khăn choàng như một em bé bọc chiếc tả giữa trời đông khi con sinh ra, khởi đầu là đây và kết thúc cũng là đây, không ai hiểu Con bằng Mẹ và không ai hiểu Mẹ bằng Con. Đêm nay trời tối sầm giá rét hơn mọi ngày, Con cũng lạnh và đau rát cùng với những đòn roi, đây áo Mẹ, Con hãy tựa vào, để Mẹ lau vết máu cho Con như xoa dịu mỗi khi con va vấp ngày còn thơ. Chiếc mão gai với năm dấu đinh, mũi đồng đâm thâu xuyên cả Con và Mẹ. Rồi đây trong những ngày còn lại, Mẹ âm thầm với bóng con thơ, con bao lớn cũng là con của Mẹ. Tiễn xác con xa dần trong ngôi mộ trống, chân bước đi, nhưng lòng còn ở lại, Mẹ đợi chờ trong niềm tin ngày kia con lại đến.

Để suy gẫm điều này, khi chúng con phạm tội cũng chính là vết cắt hằn trên da thịt Mẹ, bởi chúng con cũng là con của Mẹ, khi giây phút cuối cùng trên đỉnh cao Thập Giá Đức Giê-su đã trao ban và gửi gắm Mẹ “này là con bà”.

Lạy Mẹ xin giúp chúng con đừng phạm tội nữa. Để nỗi sầu bi Mẹ được vơi đi. Xin cho chúng con biết chiêm niệm nỗi sầu bi của Mẹ như cuộc thương khó Đức Giê-su

Đôi tay Mẹ, một chỉ vào trái tim, còn lại chỉ hướng thiên, như thể Mẹ ngầm nói: “Vâng! Này đây trái tim của phận nữ tỳ, con dâng Ngài, Thiên Chúa của con.

Lạy Chúa! Xin Ngài ngự trị lòng con luôn luôn, để “điều đẹp ý Ngài xin dạy con thực hiện”, để mỗi ngày “cho vinh danh Chúa hơn”. Xin cho chúng con nhận biết “Hãy vác thập giá để trở nên môn đệ của Chúa. Cảm tạ Chúa đã ban cho chúng con một người Mẹ cao cả. Xin cho chúng con biết đón nhận Mẹ như chính mẹ là mẹ của chúng con. Amen.

007TV2

Cuộc thi Sáng tác TTMV