Chiều lặng trên đồi Calve- Cuộc thi sáng tác TTMV
Chiều lặng trên đồi can-vê
Thời gian như dần chậm lặng trôi qua
Không gian ồn ào, nhưng vô cùng tĩnh mịch
Gió trên đồi thổi lạnh se thắt Người
Mảnh vải che thân, lòng nào có đủ
Mẹ lấy tình mẫu tử, khoác ấm con
Con ra trận, đầu chít đội mão gai
Áo giáp, là những lằn roi rướm máu
Kèn trống hét vang lên, lời sỉ nhục
Cũng chỉ, bởi vì hai tiếng Yêu Thương
Yêu nhân thế, Người yêu cho đến cùng
Đáp lại bằng, thân con trên thập giá
Hy sinh nghiệt ngã phút cuối cùng
Con rất cần một chút tình sưởi ấm
Mẹ cũng muốn ôm, yêu con da diết
Con hy sinh khi người đời chối bỏ
Mẹ đứng nhìn, chết lặng trái tim khô
Sao lại nỡ, đành giết con của Mẹ
Nỗi sầu này, ta hát khúc bi ai
Đêm nay, khi mọi việc đã hoàn tất
Đồi Can-vê, sẽ vắng bóng cô liu
Từng bước thầm, ta âm thầm từng bước
Thương con trẻ, nhận lấy lời trăn trối
Đồng bước, với những người thuộc về con
Vẫn còn ở thế gian, kiếp lữ hành.
007TV2-03
Nguồn: Học viện Mục vụ TGP