Miền ươm mát!
“Hãy đi tới đất Ta sẽ chỉ cho ngươi.” (St 12, 1)
Ta bước tới giữa bóng mát bằng lăng!
Thấy trái tim nhẹ tênh ngày mưa nắng
Réo rắt đi ta vào miền tĩnh lắng
Nghe giọt yêu thắm giai điệu bốn mùa!
*
Những câu đời thoảng được mất hơn thua
Buông cánh lá thôi giấc trầm mộng mị
Những nhịp sóng ngỡ đâu mãi bình dị
Bỗng trở mình cung nhạc ngát vườn thơ!
*
Ta lướt đi trong đôi mắt tinh mơ
Niềm tin mến vừa ướm màu Ánh Sáng
Vầng mây ấm nhẹ nâng lòng thanh thản
Cả cung đời êm rót khúc hòa an
*
Mùa hy vọng nghe ríu rít chim vang
Bước xôn xang đẹp tươi vần Thánh Ý
Mắt bỗng mở… bừng bao điều tuyệt mỹ!
Lòng ngẩn ngơ… trái tim kết đường tơ!
*
Ta rộn đi trong tiếng hát đơn sơ
Cỏ cây mới choàng nét xanh phơi phới
Tình lắng nghe nhịp xuân rung vời vợi
Tim bây giờ nào có phải riêng ta…!
*
Bước hồng hoang tan vào Ánh Bao La
Đóa thực tại nở muôn ngàn châu báu
Cho tiếng lòng thôi nét mờ ẩn dấu
Trắng một miền trắng khiết mùa tâm linh!
*
Ta đong ngát hương lòng quyện tiếng kinh
Thơm bay mãi đường yêu thương rợp bóng
Miền ước hẹn hồn thơ say ngưỡng vọng
Miền Trái Tim chín mọng trái bình an!
*
Ta say đắm hương thiêng ánh tơ vàng!
Tim song tấu nhịp rung khúc Thiên Đàng!
*
A! A! A!
Ta vui bước! Ánh Trời in lên trán!
A! A! A!
Hồn chạm tới! Cung Lòng yêu vô hạn!
Amen! Amen!
An Thiện Minh