Ngước trông lên Thánh giá
Vâng lạy Chúa, thiên đường chỉ có một
Mà nẻo về thì xa lắc xa lơ
Cả một đời người, đòi đoạn bơ vơ
Xao xác kinh thư, mơ hồ triết lý.
*
Con lạc giữa ngã ba đường thế kỷ
Lô xô quán không, hương khói nhạt nhòa
Đã mấy dặm dài lau lách, phù hoa
Đã mấy canh khuya lạc lầm, chia cách
*
Đâu cuối nẻo ai về quê bằn bặt
Những tà huy, thôi mở khép, trông vời
Mịt mù khơi, vời vợi đóa trăng trôi
Không bến đỗ, ngàn mai nơi sóng nước
*
Ôi thập giá, làm sao con vác được
Nặng nghìn cân, những cay đắng, nhục hình
Còn giọt máu nào trong mỗi dấu đinh
Chúa ẩn nhẫn với phận người khốn khổ
*
Đêm thứ sáu, phố phường không mở cửa
Vàng nghiêng soi dăm ánh lửa phai tàn
Linh hồn ơi, khi bếp lạnh tro than
Sao đóng kín giữa mấy mùa băng tuyết
*
Và, có tiếng gà khuya, Quo vadis?
_Dậy mà đi, giữa gươm giáo, đòn thù
Sao còn mải mê, ôi gã mộng du?
Sao trốn chạy, đôi mắt mờ đẫm lệ?
*
Con hỏi Chúa, nào mưa nguồn chớp bể
Nào bóng mây, cột lửa phủ ngang đầu
Từ buổi địa đàng gai góc, thương đau
Bốn phía vây quanh mịt mù, rét mướt
*
Vâng, lạy Chúa, thiên đường chỉ có một
Dù phải ngược xuôi, lặn lội kiếm tìm
Đừng bỏ con, dù tăm cá, bóng chim
Khi đức tin con, ngọn đèn trước gió
*
Và mai mốt, khi vàng son gãy đổ
Phải đi qua ô cửa hẹp, nhọc nhằn
Con dốc lòng và đấm ngực ăn năn
Đừng để con sa vào miền đất dữ
*
Ở nơi ấy là biên cương, cát cứ
Của những dinh cơ, đồn lũy, pháo đài
Của những hàng rào, mìn bẫy, kẽm gai
Của những loại trừ, ngăn chia, giá buốt
*
Giông bão ấy, làm sao con đến được
Chỉ thấy hoa rơi và lá rụng đầy
Ôi đức tin con,ngọn cỏ lắt lay
Vâng, lạy Chúa, thiên đường chỉ có một.
Lê Đình Bảng, tập thơ Kinh Buồn