Phải chăng tiếng mưa?
“Cũng như mưa với tuyết sa xuống từ trời
không trở về trời nếu chưa thấm xuống đất,
thì lời Ta cũng vậy, một khi xuất phát từ miệng Ta,
sẽ không trở về với Ta nếu chưa đạt kết quả.”
(Is 55, 10-11)
Tiếng gì như tiếng Mưa?
Bầu trời thêm nhung nhớ!
Bóng gì như ánh Mưa?
Nhịp lòng lặng hơi thở!
Mưa tơ lướt… dịu rung Lời huyền sử
Mưa miết trời thành ánh nước trong tim
Mưa trắng khiết cho hồn thôi tư lự
Tiếng xạc xào vọng lại mùa kinh chiêm
Mưa nhẹ chở… mùa Thương dấu ẩn mật
Có biết chiều đang hoài tím chắt chiu?
Mưa tan biến… Tình thấm sâu cõi đất
Cho mắt lòng lóng lánh hạt liêu xiêu
Nghe gì như tiếng Mưa?
Hồn thơ thêm khao khát!
Ngắm gì như ánh Mưa?
Cung trần mọng tiếng hát!
Mưa Lời Sáng đưa tim vào Sự Sống
Mưa Tình Người dìu chân bước cõi thiêng
Hồn ôm lấy hạt Mưa mềm trắng mọng
Rửa giọt đời nhẹ buông thả ý riêng
Mưa dẫn lối tràng kinh theo Thánh Ý
Dịu cõi trần huyền lắng vần câu thơ
Mưa gội mát đời vui ngập Thần Khí
Mãi bên Người cung lòng mơ ước mơ
Chạm gì như tiếng Mưa?
Ru tình chao nhịp thánh!
Rắc gì như ánh Mưa?
Quyện tim choàng đức hạnh
Mưa nhấn thả cung điệu Lời Thiện Mỹ
Rắc vườn lòng muôn ngọc khiết thanh hương
Mưa tí tách ngân mùa yêu ý vị
Ướp tim hồng nhịp Tình miết hoài vương
Mưa tràn sóng xuyến hồn vào ân sủng
Thắm Hương Trời ánh mắt tràn cung chiêm
Mưa ươm biếc tiếng lòng câu nịu nũng
Mãi trong Người nhiệm mầu tim lắng Tim!
An Thiện Minh
Đồng Xanh Thơ Sài Gòn