Vọng
Em cứ vọng mỏi mòn nơi góc phố
Tư tế ngang qua chẳng đoái mắt nhìn
Nhưng gã giang hồ còn chút đức tin
Sẽ cúi xuống bồng em về băng bó
Em cứ vọng giữa muôn trùng giông gió
Bởi Bêlem nhiều lắm những hang lừa!
Đám mục đồng chiều xuống ngóng cơn mưa
Manh áo rách che đời em đỡ lạnh
Em cứ vọng nơi đền thờ, đất thánh
Và tìm xem Chúa ngự ở phương nào
Mà quanh mình đồi núi mãi nhô cao
Mãi ngạo nghễ những sắc màu chói lói
Em cứ vọng cồn cào trong cơn đói
Yến tiệc chiều nay phải có thiệp mời
Phép lạ ngày xưa Chúa đã làm rồi
Em đến muộn hai ngàn năm, đành chịu!
Em cứ vọng như đoàn người dắt díu
Tay bế tay bồng, sấp ngửa trời Âu
Chúa Hài Đồng cũng chẳng biết về đâu
Bởi giăng mắc lũy rào vây tứ phía.
Em cứ vọng trong niềm tin Thập Giá
Vọng đến khi người có quả tim người
Trên đất này sữa mật chảy tràn khơi
Và tất cả gối quỳ, Đêm Rất Thánh.
Mạc Tường
Nguồn: Văn thơ Công giáo