Bàn tay vô hình (Giải Viết Văn Đường Trường 2016)
Vọng thẫn thờ bước đi trên con đường tấp nập cảnh người, cảnh xe của một buổi chiều tàn. Mặt trời còn vương lại tia nắng ít ỏi, chỉ đủ làm rực lên lác đác mấy đám mây và vài ngôi nhà cao tầng. Trong hơi men chếch choáng, anh ngửa mặt cười, rồi lảm nhảm gì về đời quá chán, sống là khổ. Anh chẳng quan tâm đến dòng người đang đi bên anh, và cũng chẳng cần biết họ suy nghĩ thế nào về bộ dạng anh lúc này: một gã say, một gã điên chán đời.
Anh dừng chân ở giữa cầu, bất giác rùng mình vì từng luồng gió từ biển vù vù, mang theo hơi lạnh ở nơi đâu đến. Xa xa, chân trời mờ tối, chẳng còn phân biệt được màu xanh nước biển hay màu đen bóng đêm. Anh liếc nhìn đôi tình nhân đang hóng gió trên cầu và đoán biết họ đang hạnh phúc vì cùng nhìn về một hướng. Anh chẳng thấy ghen tỵ về điều đó, vì tình yêu đối với anh là cái gì đó chợt đến, rồi cũng chóng đi, để lại trong lòng những mảnh vụn. Từng mảnh như cứa sâu vào tim, đau thắt lại. Anh muốn đem hết mảnh vụn tình yêu đổ xuống biển, xem như nó chưa tồn tại. Ranh giới mọi thứ thật mong manh, giữa hạnh phúc và đau đớn chỉ là một sự hiểu lầm, hay giữa sống và chết chỉ là một bước nhảy xuống. Anh cảm thấy mình đang rơi dần, rơi dần vào một bóng đêm vô hạn, mặc cho bên trên là những tiếng kêu thất thanh: tự tử, có người nhảy cầu.
***
Vọng đang đứng ở giữa một đường hầm tối đen, quay mặt nhìn về hướng gió đang thổi. Có chút ánh sáng len lỏi vào hầm, in lên những chiếc bóng mang nhiều hình thù sinh động. Có hình chiếc lá đang lung lay theo gió, có hình bông hoa, hình một người mà anh đoán đó là một đứa trẻ đang rong chơi trên cánh đồng. Anh khát khao đến được vùng ánh sáng đó, chạm vào nó, để nhờ nó mà anh nhìn rõ mình. Anh định tiến về hướng đó nhưng dù có vùng vẫy, lăn lộn thế nào vẫn không thể nhấc chân lên được. Anh cảm thấy có gì đó chận cứng cổ họng, khó thở… và nghe thì thầm bên tai điều gì đó: “Lạy cha chúng con ở trên trời…”. Anh lấy hết sức mình hét một tiếng thật to…
Tiếng đó đối với hai vợ chồng đang cấp cứu cho Vọng chỉ là tiếng rên khe khẽ. Anh ho khụ khụ làm nước đầy ứ trong bụng hộc ra ngoài. Mắt anh vừa hé mở thì bị ánh sáng của chiếc đèn pha trên thuyền rọi vào, làm anh nheo lại. Nhưng Vọng vẫn kịp nhận ra hai bóng người đang hô hấp cho anh. Chú ngồi bên cạnh hối thúc:
- Cố lên con, con phải sống…
Hai tay chú liên tục ấn lên ngực anh. Động tác cứ đều đều cho đến khi nhịp thở của anh ổn định thì mới thôi. Niềm vui lộ hẳn trên khuôn mặt rám nắng, dày dạn gió sương:
- Cháu nó sống rồi.
Cô đứng thì thầm đọc gì đó nãy giờ, nghe nói thế thì mừng lắm. Cô không quên làm dấu thánh giá rồi chạy vào trong khoang lấy ra một chai rượu gừng. Rượu từ trong ruột thấm ra làm anh cảm thấy ấm lên, mùi rượu nồng xông lên mặt, lên mũi khiến nước mắt cứ chảy ra ròng ròng. Nhưng mà chắc là anh khóc thật, giọng anh thều thào:
- Đây là đâu?
Chú nới thêm một cúc áo để anh dễ thở, vỗ vỗ vào lưng anh:
- Trên thuyền, đi ra biển…
Anh chợt mừng vì biết mình vẫn còn sống nhưng nụ cười mới thoáng hiện đã tắt liệm đi trên khuôn mặt bơ phờ, trắng bệch. Chú nói tiếp:
- Nhưng chút nữa chú sẽ đưa con vào bờ… Sao con lại bị trôi trên sông vậy?
Vọng vẫn im lặng, vòng tay ôm sát gối, rung lên theo từng cơn gió thổi vào bộ đồ ướt sũng trên người. Cô thấy vậy, lục lọi trong cái rương cũ, lấy ra một bộ quần áo cho anh thay. Nhưng anh vẫn ngồi lặng im, mắt nhìn về xa xăm.
- Cô chú vừa nổ máy cho tàu ra biển để bắt cá thì thấy con trôi dập dềnh theo luồng nước chảy, tức thì chú nhảy xuống, cứu con lên. Mà làm sao con bị nước cuốn trôi vậy?
Vọng nhìn hai cô chú vừa cứu sống mình, lòng đầy cảm kích. Có một điều gì đó chợt động trong lòng anh, một ký ức mang máng về thời thơ ấu tung tăng trên cánh đồng mênh mông, mùa hè với những trái mận, trái xoài ngọt lịm, bên nồi cơm bốc hơi ngào ngạt cùng gia đình. Đến khi mẹ anh qua đời vì căn bệnh ung thư, tuổi thơ của anh chắc cũng tan biến từ đó. Cha anh vì quá buồn chán trước cái chết của vợ nên say sưa suốt ngày. Rồi nghe người này, người kia phàn nàn về một ông bố không có trách nhiệm với con. Thế là một bữa nọ, cũng trong cơn say, cha anh dẫn về nhà một người đàn bà và bắt anh phải gọi là mẹ. Anh không chịu gọi, còn la lên rằng chỉ có một mẹ mà thôi. Cha anh trong cơn giận quá, tát mạnh vào anh, in cả năm ngón tay đỏ trên má, máu miệng chảy ra. Anh đau quá, ôm mặt chạy đi, trong khi vẫn còn nghe phía sau là lời chửi rủa của cha anh và từ đó anh không về nhà nữa.
Cặp mắt của cô chú vẫn đổ dồn về anh, chờ đợi câu trả lời:
- Là con tự tử… con nhảy từ cầu xuống.
Khuôn mặt chú lộ vẻ kinh ngạc, lo sợ:
- Sao lại tự tử hả con? Sao lại làm cái chuyện dại dột như thế? Không biết quý trọng sự sống do Chúa ban? Trong khi còn nhiều người đang khát khao được sống từng ngày.
Thấy chồng cứ hỏi dồn dập như thế, mà anh vẫn im lặng, cô mới nói:
- Thôi, anh đừng làm con đau lòng nữa… để khi khác hỏi cũng được.
Rồi quay sang anh:
- Con có đói không?
Lời nói nghe thật đầm ấm nhưng anh lắc đầu từ chối dùng cơm vì anh lúc này chẳng thiết gì đến chuyện ăn uống nữa. Vọng nhìn hai cô chú với ánh mắt như muốn nài xin:
- Cô chú cho con đi ra biển với. Con không muốn vào bờ nữa!
Chú sợ anh lại nghĩ quẩn mà làm chuyện dại thêm lần nữa, nên hỏi lại:
- Sao, sợ nước không đủ sâu nên muốn ra giữa biển mà tự tử hả con?
Cô thì bảo anh phải hứa này, hứa nọ để được an tâm. Còn anh vì không muốn vào đất liền nên cũng gật gật hứa luôn. Hai cô chú chuẩn bị cho anh một chỗ ngủ trên thuyền. Tuy hơi chậc hẹp, nhưng cũng đủ thẳng lưng và có thể trở mình được. Anh nằm xuống nhưng chưa ngủ liền. Tiếng máy nổ đều đều, đẩy thuyền lướt trên từng con sóng. Nhìn xa xa vẫn có thể thấy ánh điện trên những chiếc tàu khác cũng đang ra khơi, nhấp nhô giống như những vì sao đang nhảy múa trên nền trời đêm. Anh nhớ lại thứ ánh sáng phát ra trong đường hầm tối mà anh đã gặp trong giấc mơ đó. Anh không biết nó là gì? Và làm sao anh lại muốn ánh sáng đó đến thế? Anh lẩm nhẩm mấy từ còn nhớ được trong giấc mơ: “Lạy Cha chúng con ở trên trời… Amen”.
Anh lại nghĩ về cha anh trong bộ đồ sờn vai và phèn đóng vàng ố dưới hai ống quần, anh thấy thương cho cuộc đời lam lũ của cha. Nhưng những hình ảnh đó sớm bị cái cảm giác đau rát bởi cái tát của ba anh làm tan biến, giống như hòn đá chìm lỉm trong lòng biển sâu. Anh lại nghe phong phanh rằng cha anh với người vợ mới đã có con riêng, xem đó là hành động phản bội lại mẹ anh và chính anh, nên anh chẳng còn muốn gặp lại bố anh nữa.
Sau khi bỏ nhà, bôn ba vào thành phố, anh lang thang hết ngõ này đến hẻm khác để tìm một chỗ sinh sống. Anh bắt đầu học nghề và dần dần cũng có được một công việc ổn định. Đời anh lặng lẽ chỉ có công việc, cho đến một ngày anh gặp em, người đã xoa dịu các vết thương lòng bằng tình yêu của em. Em giống như một bản nhạc vui nhộn trên cuộc đời trầm lặng của anh. Nhưng đó chỉ là một bản nhạc ngắn ngủi, một nụ cười chóng tan. Gia đình em biết chuyện liền nhất mực chống đối, vì anh chỉ là kẻ bụi đời, không xứng với gia đình của họ. Em càng nài nỉ thì cha mẹ lại càng chống đối, không cho hai người gặp nhau. Một ngày kia, em hẹn gặp anh để nói rằng hai người sẽ xa nhau một thời gian. Thế rồi, cái tính bất chấp trong anh lại nổi lên. Nó được hình thành trong những biến cố đau thương để phản kháng lại cuộc đời. Anh hỏi em thời gian đó là bao lâu, một năm, hai năm… hay cho đến khi gia đình gả em cho anh nọ, vì nó có tư cách xứng hợp với em, hơn là một kẻ bụi đời này.
- Anh đã nói vậy thì thôi, ta không gặp nhau nữa.
Em nói xong, bỏ đi, để lại mình anh đứng đó, mắt nhìn về xa xăm…
Anh chìm dần vào giấc ngủ trong dòng nước mắt lăn dài, ướt cả gối.
***
Những tia nắng ửng đỏ của buổi bình minh len lỏi vào trong tàu, làm anh trở mình tỉnh giấc. “Mặt trời trên biển đẹp thật” - anh nhủ thầm và bước ra phía đầu mũi tàu. Một khung cảnh mênh mông vô tận trước mắt anh. Anh nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu để đón nhận hết khí trời chân chất này. Bỗng đột nhiên, anh bị một vật gì từ phía sau quấn quanh người, vật anh lăn lộn trên thuyền, la lên:
- Định nhảy xuống biển nữa hả con…
Nhìn rõ mới biết đó là chú. Thấy anh đứng tần ngần trước mũi tàu nên chú tưởng anh lại nghĩ quẩn. Anh lom ngom bò dậy:
- Dạ không có… con đang ngắm cảnh.
Thấy con ngã sưng cả đầu, cô chạy lại, xít xoa…
- Ông này cứ nghĩ lung tung, con đã hứa là không làm chuyện dại dột nữa mà… Có sao không con!
Lại là những lời nói quan tâm, làm tim anh ấm lên. Nghĩ đến khuôn mặt tội nghiệp của chú sợ anh lại tự tử, làm anh tức cười - “Không ngờ lại còn có người quan tâm mình đến thế”. Những chuyện buồn của anh phần nào đã ở lại đất liền. Giờ đây, giữa biển trời mênh mông, chỉ có anh với hai cô chú, mà cả hai người đều quan tâm cho anh. Anh thấy thế giới nhỏ bé thế này có lẽ là tốt hơn. Vọng bắt đầu mở lòng ra, chia sẻ cảnh đời của mình. Câu chuyện trên thuyền trở nên thân tình hơn, những câu hỏi, những tràng cười vọng theo gió biển lúc to, lúc nhỏ. - Con bỏ con nhỏ đó luôn đi… thiếu gì con gái tốt hơn nó. - Cha con có đi tìm con không? - Còn bao xa thì tới chỗ thả lưới vậy chú? - Cô chú cùng theo đạo nhà thờ hả?
***
Thấm thoát đã ba ngày trôi qua, Vọng tham gia nhiều việc trên thuyền cùng cô chú. Ban ngày, anh phụ gỡ cá, ướp cá dưới khoang thuyền, có khi chú còn chỉ anh cách lái tàu. Đến tối thì cả ba cùng nhau thả lưới, mồi cá, rồi ngồi chờ cá mắc vào. Đêm hôm nay trời không mây nên có thể nhìn thấy vô số các vì sao lấp lánh. Dải ngân hà tựa một dòng sông ánh sáng đổ vào biển ở cuối chân trời. Anh nằm ngửa trên sàn tàu để dễ nhìn ngắm hơn. Bầu trời có vẻ gần anh lắm, tựa hồ chỉ cần nhấc tay lên là lùa được các ngôi sao xuống biển. Anh thấy mình quá bé nhỏ trước cảnh tượng mênh mông, của biển và trời, và những đau thương trong đời mình cũng chẳng đáng kể gì. Anh quay người sang chú đang ngồi phì phào điều thuốc:
- Chú nói cả vũ trụ này là do Chúa dựng nên hả?
- Đúng đó con. Ngài chỉ cần phán một lời là liền có mọi sự.
- Tin như thế cũng hay, hơn là nói chúng tự nhiên mà có… chẳng có một ý nghĩa nào.
Anh trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó. Tiếng sóng vẫn đều đều nhưng anh thấy không khí yên tĩnh quá, có lẽ vì đã quen với sóng biển nên không để ý đến chúng nữa. Anh quay sang hỏi cô đang ngồi vá lưới:
- Có bao giờ thuyền gặp phải bão không ạ?
- Có chứ con, cũng có mấy lần suýt nữa là chìm xuồng rồi đó.
- Vậy sao cô chú còn theo cái nghề nguy hiểm thế này ạ?
- Không ra biển thì lấy gì mà sống hả con. Nếu cứ thấy khó mà ngần ngại thì làm gì được…
Cô ngừng lại một lát, ưỡn người lên cho cái lưng đỡ mỏi rồi nói tiếp:
- Nhờ ơn Chúa cả con à. Cô với chú cũng ngày đêm cầu nguyện để xin được bình an cho mỗi lần nhổ neo đó. Nhưng dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, thì bàn tay của Chúa vẫn che chở cho hai cô chú đây. Cô tin như vậy…
Mắt anh vẫn nhìn bầu trời đầy sao, như đang nói chuyện với ai ở trên đó:
- Hai cô chú hạnh phúc thật vì luôn có Chúa ở bên che chở…
- Bàn tay của Chúa cũng che chở cho con nữa mà… Thiên Chúa như một người cha vậy đó con. Dù cho người cha ở thế gian có bỏ rơi con, thì Chúa vẫn không bỏ con đâu.
Cô vá xong chỗ lưới rách thì gọi chú vào trong khoang cùng đọc kinh. Hai người cùng hướng nhìn lên, nơi có một cây thập giá và hai bức tượng nhỏ được gắn chắc chắn trên một cái kệ. Những con người có đời sống thật đẹp, họ có niềm tin trong cuộc sống. Anh cũng thầm ước ao mình có được niềm tin giống như họ để tiếp tục sống trên đời này. Cơn gió biển tiếp tục thổi, lời kinh của hai vợ chồng lúc to lúc nhỏ giữa đại dương mênh mông. Anh nghe thấp thoáng: “Lạy Cha chúng con ở trên trời… xin cứu chúng con cho khỏi sự dữ. Amen”. Anh chợt bừng tỉnh, toát mồ hôi, thấy lạnh cả lưng. “Đó có phải là những lời mà anh đã nghe trong giấc mơ”. Anh nhớ lại giấc mơ lạ khi nhảy xuống cầu, những điều làm anh khó hiểu. Anh nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay, một chút nữa là mình đã tự chấm dứt đời mình. Nhưng có một bàn tay nào đó đã cứu sống mình, đưa mình đến đây, được biết về một Thiên Chúa như là người cha… và lòng mình đang có một điều gì đó thôi thúc mình tiếp tục sống trên đời này, một niềm hy vọng, một niềm tin, một luồng ánh sáng... Mắt anh vẫn hướng về bầu trời đầy sao:
“Ở đây gần bầu trời thật”.
***
Sáng nay, chiếc thuyền đánh cá trở về bến sau gần cả tuần lênh đênh trên biển. Vọng đứng ở đằng mũi thuyền, nhìn những ngôi nhà, những hàng cây cứ xuất hiện lớn dần trước mắt anh. Tâm trạng anh lúc này khác hẳn lúc thuyền ra biển. Anh đang nuôi trong mình một niềm tin, một niềm hy vọng mà anh mới có được trong những ngày giữa biển. Khi thuyền gần cập bến, điện thoại anh đổ chuông tin nhắn vì vào tầm phủ sóng của nhà mạng. Anh cầm điện thoại lên, một tin nhắn từ em:
- Tại sao anh lại tự vẫn? Em sẽ sống làm sao nếu thiếu anh!
Tay anh run run vì nhận ra em vẫn còn yêu anh. Lòng bồi hồi chưa dứt thì một tin nhắn khác từ số điện thoại lạ:
- Sao con lại bỏ ba mà tìm đến cái chết? Là lỗi của ba!
Vọng cảm nhận có một luồng hơi ấm từ tim anh chạy khắp người. Anh nghĩ đến một bàn tay vô hình đang dẫn đưa cuộc đời anh.
Mã số: 16-093
Giải Viết Văn Đường Trường 2016, Bản tin 8