Bồ công anh (Giải Viết Văn Đường Trường 2016)

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 1115 | Cập nhật lần cuối: 4/5/2016 4:55:00 AM | RSS

Buzz! Một tiếng buzz từ những cái nick yahoo đang sáng, tôi giật mình nhìn ra thì là cô bạn trong nhóm cầu nguyện.

- Hi, khỏe không?

- Tớ khỏe, cậu khỏe không?

- Cũng bình thường nhưng…

- Nhưng gì?

- Tớ muốn đi tu cậu ạ!

- Hehe…Vì sao muốn đi tu? Thế bao giờ mới vào Dòng?

- Tớ phải học xong đại học đã.

- Umh, bây giờ phải chú tâm học cho xong.

- Nhưng…

- Sao vậy? Có điều gì à?

- Uhm, tớ không biết thế nào nữa, cái cảm giác đó làm tớ sợ cậu à!

- Cảm giác gì?

- Hic, khó nói lắm!

- Chuyện này tớ không có nói cho ai đâu.

- Hehe… Nếu cậu tin tớ, và cậu có thể nói được thì nói tớ không có ép.

- Uhm… Đợi tớ một tí nhá!

- Ok, tớ có thời gian mà… Hehehe!

- Nhưng mà cậu phải hứa là không cho ai biết cơ đấy.

- Được rùi, cậu biết tớ mà.

- Uhm… Cậu lại động vào nỗi đau của tớ rồi.

- Hehehe… Cậu nói đi tớ đang nghe.

- Uhm… Tớ không muốn chuyện đó xảy ra với tớ, tớ đã khóc và cảm thấy tội lỗi rất nhiều. Tớ không hiểu mình lúc đó nữa cậu ạ! Tớ đã yếu lòng, tớ không muốn như vậy nhưng tớ đã làm. Tớ chỉ rung động một chút nhưng…

- Sao? Cậu nói tiếp đi…

- Người đó nói là yêu tớ nhưng tớ nói là không xứng với người ấy… Uhm… Người đó cũng đi tu nhưng…

- Nhưng sao?

- Lại ra rồi cậu ạ! Tớ không biết lý do là gì. Vì thế tớ thấy áy náy. Nhưng tớ sợ và tớ đã khóc nhiều lắm. Người đó gọi điện, nhắn tin nhiều cho tớ. Hôm đó tớ và người ấy nói chuyện riêng.

- Uhm… Rồi sao nữa?

- Người ấy nói là đã thôi không đi tu nữa để theo đuổi một người… Tớ muốn an ủi người đó. Lúc đó tớ đã yếu lòng cậu ạ! Tớ… tớ…

- Sao? Đừng có ngại.

- Tớ đã để người đó ôm tớ. Người ấy nói, vì yêu tớ nên mới ra tu, tớ cũng không biết phải làm sao nữa. Lúc đó tớ quá xúc động nên đã để người đó làm như vậy. Tớ khóc nhiều lắm, tớ thấy tội lỗi. Tớ thấy có tội với Giêsu. Tớ muốn giữ sự trong trắng, khiết tịnh để theo Ngài. Cậu hiểu mình không?

- Có, tớ hiểu được cảm giác của cậu.

- Cảm ơn cậu. Tớ đã khóc khóc rất nhiều khi nghĩ đến chuyện đó. Những đêm tớ nghĩ về chuyện đó tớ lại mặc cảm. Mình muốn khiết tịnh để dâng cho Chúa. Tớ thấy mình không xứng đáng để đi tu cậu ạ.

- Cái gì là xứng hay không xứng với Đức Giêsu chứ! Cậu muốn trong trắng từ trong tâm hồn tới thể xác, một tâm hồn đẹp hết sức. Nhưng vì một phút xiêu lòng cậu đã để người đó ôm mình. Nhưng những giọt nước mắt cùng cái cảm thức dằn vặt đã là câu trả lời cho mối tương quan giữa cậu với Đấng Tối Cao rồi. Mình nghĩ cậu đã trong sạch tâm hồn, cậu đã khóc rất nhiều, khóc cho sự yếu đuối đó, liệu cái ôm đó có còn quan trọng không, khi cậu luôn thao thức, khao khát trọn vẹn hướng về Chúa. Cậu nói cậu mặc cảm và tưởng như không thể xóa đi được vết nhơ đó. Nhưng mình nghĩ, có phải ai đi tu cũng đều có quá khứ trong sạch đâu, coi như đó là một bài học kinh nghiệm để cậu vững tin trên con đường dâng hiến, tớ nghĩ cậu sẽ làm được với tâm hồn khao khát. Vết thương ấy là dấu chứng của khát vọng mà cậu dành cho Giê su lớn dường nào. Và vết thương Giêsu cũng là chứng tích cho một tình yêu tròn đầy đó sao? Dẫu rằng đắng lòng nhưng tình yêu sẽ bao bọc tất cả, hàn gắn tất cả. Hai vết thương chẳng phải đã có điểm dừng rồi sao, khởi điểm cho một tình yêu vẹn toàn.

* * *

Ngày vào Sài Gòn, tôi không gặp được bạn, để viết tiếp giấc mơ của mình. Thời gian đã đưa tôi và bạn đến những vùng trời mới. Tôi gặp lại cô bạn trong cầu nguyện, trong cuộc trò chuyện xa mặt nhưng cạnh lòng qua những tin nhắn ngắn ngủi dịp nào đó.

- Tớ sẽ vào Dòng cậu ạ!

- Dòng gì đó?

- Rồi cậu cũng sẽ rõ.

- Uhm…

- Cảm giác hoang hoải, miên man hết sức. Tạm biệt giảng đường, nói lời chia tay với những con đường ngập hoa sữa, để rồi… Bây giờ tớ chỉ quen mấy việc làm cỏ, nhặt rau trong Dòng thôi.

- Uhm, nhưng cậu thấy sao?

- Tớ thấy mình được yêu hết sức cậu ạ!

- Vậy tốt quá rồi.

- Tớ thích những công việc nhỏ bé và tầm thường.

- Không nhớ ngành y sao?

- Không, nếu Chúa muốn tớ sẽ dùng vào dịp khác.

- Uhm, tớ vui với cậu.

- Còn cậu, vẫn mơ đấy chứ?

- Uhm, mơ nhiều lắm, nhưng sao thấy mình giới hạn quá.

- Hehe, cậu lúc nào cũng thế, chàng lãng tử của Giêsu!

- Haha, có lãng đãng thì có.

- Ê, nhớ hồi còn ở nhóm cầu nguyện quá!

- Trời, tớ cũng thế.

- Hồi đó, hồn nhiên thích gì là cầu nguyện đó.

- Bây giờ cũng thế mà.

- Uhm, nhưng thích tình thuở đầu hơn.

- Uhm, thì tình thưở đầu! Cái thời sinh viên, những con người trẻ không hẹn mà gặp ở tối chủ nhật. Chẳng hiểu sao, hồi đó, tôi muốn nhanh cho hết tuần để chìm vào giữa những ánh nến nhẹ nhàng và thả hồn vào những bản nhạc lặp đi lặp lại. Chỉ biết ở đó được chậm lại, được nghe rõ hơn âm thanh phố phường và tiếng lòng mình. Chẳng là, có vài người trẻ tụ lại, thắp mấy cây nến xung quanh tượng chịu nạn và mở mấy bản nhạc không lời. Cứ như thế, cả nhóm chìm vào bầu khí thinh lặng không hay. Rồi những âm giọng cất lên ngập ngừng, nghẹn lòng, lúc đó tiếng nói là tiếng lòng, chúng tôi cầu nguyện như vậy, câu được câu không nhưng là chân thật và đơn sơ. Có cả những giọt nước mắt mắc trong tiếng, nghe sao chạnh lòng vô cùng, Giêsu đã ở lại, ở lại cho đến cùng. Ở lại trong những vết thương mà xã hội đã loại trừ, chỉ có tối chủ nhật mới có dịp được băng bó bởi tình yêu lắng nghe.

- Cậu khóc ư?

- Uhm…

- Sao vậy?

- Chẳng biết nữa, chỉ thấy nước mắt muốn trào ra.

- Uhm, người đó sao rồi?

- Tớ đã nói rõ rồi…

- Nói sao?

- Thì cảm ơn và chỉ làm bạn thôi.

- Uhm, vậy cũng tốt!

- Cảm ơn cậu nhiều lắm.

- Chi vậy?

- Thì lắng nghe.

- Hehe, cảm ơn cậu nhiều lắm, vì đã tin tưởng mình.

- Uhm… Cảm ơn Chúa vậy, hehe…

- Uhm… Cùng cầu nguyện cho nhau nhé!

Tôi lặng lẽ nhìn vào màn hình laptop, nick Bồ Công Anh đã offline rồi, một khuôn mặt đang nhìn tôi từ ảnh nền desktop sao thấy bình an hết sức. Hình Giêsu trong trang phục người mục tử, ôm trọn con chiên lạc mà Người vừa tìm thấy. Niềm vui sao diễn tả nổi, có một Giêsu đang ở đây. Nick Bồ Công Anh hiện lên status in nghiêng “Con muốn làm bông Bồ Công Anh dại”.

Mã số: 16-049
Giải Viết Văn Đường Trường 2016, Bản tin 5