Bức tường Berlin (Giải Viết văn Đường Trường 2016)

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 1124 | Cập nhật lần cuối: 5/10/2016 9:01:42 AM | RSS

Lần đầu tiên ông lần chuỗi mà lòng đầy bất an. Miệng đang nhẩm những kinh kính mừng mà lòng ông đầy lo lắng, ông đang không tìm thấy sự bình an nơi tràng chuỗi Mân Côi, ông đang nghĩ về anh và gia đình, đang nghĩ về thái độ của ông lúc nói chuyện với vợ chồng anh… Đâu đó bên nhà hàng xóm có bà cụ đang mở bài giảng của Đức cha Khảm nói về dụ ngôn người cha nhân hậu… Lòng ông bỗng thắt lại, cổ họng nghẹn ứ… hình ảnh của anh lại tràn về: khắc khổ, cam chịu, bi thương…

Sáng hôm đó, lúc ông đang cố gắng viết luận án thì anh dẫn theo vợ tới gõ cửa phòng ông:

- Thưa cha! Cho vợ chồng con gặp cha có chút chuyện muốn trình bày với cha, mong cha giúp đỡ cho chúng con.- Anh chắp tay lễ phép.

- Anh chị chờ tôi một chút.- Ông đáp vẻ mặt khó chịu.

Tính ông vốn vậy, không muốn nói chuyện với ai, không muốn ai bước chân vào nhà xứ mà cũng không muốn bước ra khỏi nhà xứ. Nhà xứ - nhà dân, ôi một khoảng cách mênh mông không gì lấp được. Giáo dân sợ nhà xứ, giáo dân không dám nói, giáo dân chỉ dám nói sau lưng, còn ông chỉ toàn được nghe những lời bợ đỡ… nên nhà xứ và nhà dân cứ xa lại càng xa.

30 phút sau, bực tức vì bị quấy rầy, ông bước ra, vẻ mặt thờ ơ, vô cảm của ông đang nhấn chìm những hi vọng mong manh cuối cùng của anh.

- Dạ thôi, con cảm ơn cha, chắc cha đang bận công việc, vợ chồng con không dám làm phiền cha nữa.

Anh dắt vợ ra về. Ông đứng đó, nhìn theo, giận dữ. Láo! Láo quá! Giáo dân bây giờ láo quá! Đúng là không biết tôn ti phép tắc trật tự gì hết ráo. Đúng rồi, giáo dân láo thật… láo thật… láo thật!

Hai ngày sau, nghe tin anh và vợ đã ly thân. Vợ anh theo người đàn ông khác, mang theo tất cả tài sản anh dành dụm được, bỏ lại anh với bốn đứa con thơ đang tuổi ăn tuổi lớn.

Ông, thì ra ông chính là mảnh phao cuối cùng mà anh muốn bám víu, anh mong ông gặp cả hai vợ chồng để ông khuyên răn, dạy bảo vì anh tin vào ông, anh tin vào “Lòng Thương Xót” mà ông đang rao giảng, giảng hùng hồn. Nhưng có lẽ hạnh phúc của một gia đình, chỉ một gia đình nhỏ vô danh tiểu tốt thì có đáng gì so với luận án tiến sĩ tâm lý của ông. Sao lúc đó ông có thể thờ ơ đến thế? Sao lúc đó ông có thể lãnh đạm đến thế? Giá như… giá như… giá như… thật nhiều cái giá như!

Giờ đây, đang một mình bước đi trong sự cô quạnh, những hình ảnh của anh lại ùa về: khắc khổ - hi vọng - thất vọng - cam chịu. Soi vào trong sâu thẳm, nơi thẳm sâu nhất trong tâm hồn, ông đang nhìn lại chính ông, nhìn vào buổi sáng hôm đó, nhìn vào khoảng cách giữa ông và đàn chiên, ông tự ngửi trên người mình: mùi chiên đã bén vào ông chưa? Hay ông chỉ như một người chăn thuê: sáng chiều dâng lễ, sau lễ thì mạnh ai nấy đi? Có lẽ với ông, Lòng Thương Xót Chúa chỉ dành cho những ai mang lại “lợi ích” cho ông, chỉ dành cho những ân nhân của ông, chỉ dành cho những đứa con linh tông của ông. Còn giáo dân ư? Có đáng là gì!

Đâu đó nhà bên cạnh vẫn vang vọng giọng giảng hài hước mà ý nghĩa của Đức cha Khảm… Lòng ông quặng thắt… ông đang nhìn vào một khoảng không vô định, nơi mà bức tường Berlin bị đập vỡ.

Mã số: 16-064
Giải Viết văn Đường Trường 2016, Bản tin 6