Chút yêu thương cho đi

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 1509 | Cập nhật lần cuối: 7/8/2015 2:31:03 PM | RSS

Chút yêu thương cho điTrưa nắng nóng, mấy cành trứng cá ủ rủ, khô khốc vì cái nắng của ông trời. Âý thế mà giờ này tôi phải đội nắng ra đường! Ghét ghê! Chả là thầy giáo bộ môn Công Nghệ bảo tụi tôi phải đi tìm sâu hại lúa hoặc hại cây trồng để đem lên trường học. Đến mạ người ta còn chưa cấy nữa mà… Hầy (thở dài )!

“Đành phải hy sinh thôi”- Tôi thầm nghĩ. Rồi tôi vào nhà, tìm mọi thứ có thể để trùm lên người lúc này. Nhìn tôi giống hệt một con Ninja thôi, chỉ chừa mỗi con mắt. Rõ chán mà! Tôi đi loanh quanh hết ruộng này đến ruộng khác “vạch lá tìm sâu”… và kết quả … không có gì cả …

Mặt nóng hừng hực tôi bước về nhà …

Ngồi ở nhà, dưới gốc xoài, hưởng vài cơn gió cho mát người, tôi bất chợt nhìn sang nhà ông hàng xóm. Ô hô hô đây chứ đâu mà tìm, giàn mướp nhà ổng bị sâu ăn quá trời kìa! Chẳng lẽ không còn sót lại một con nào trên đó. Nói là làm liền, tôi phi thẳng xuống nhà ông hàng xóm mà quên đi cái bực tức vừa dâng tràn. Hên thật! Vẫn còn một con sống sót. Tôi hớn hở cho con sâu vào một cái hộp tôi đã chuẩn bị sẵn, và không quên cắt cho nó mấy cái lá mướp xanh tươi mơn mởn. Tôi toan quay đầu đi, thì nghe thấy tiếng gọi :

- Đứa nào đó bây?

…Tôi im lặng.

- Đứa nào đó hê?

À, đây là bà Phi! Bà là mẹ ruột của ông hàng xóm nhà tôi đấy! Bà già rồi, lại còn hay bị bệnh nữa. Bà hay đãng trí, đi tùm lum, lượm bậy bạ về nhà. Tôi mới ở đây có vài tháng thôi, mà đã thấy bức xúc. Vì bà hay bị con cháu trong nhà mắng chửi lắm. Nhưng bà có muốn như vậy đâu, chỉ là do con bệnh thôi mà. Mà từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ, tôi chưa thấy cái nhà nào như cái nhà ông này, buổi sáng sớm đấy, trong lành, tinh khôi thế đấy, ông ta mở nhạc nào là: Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình …. hay là mẹ yêu ơi, mẹ yêu …. bla bla bla, vậy mà chiều về, ông ta lại la mắng bà. Có một hôm, ông Diệp, hàng xóm nhà tôi có khách, bà không nhận ra nên hỏi là ai, thế là bị cô con dâu mắng cho một trận. Thiệt đau lòng mà. Đáng nhẽ bà ở với cô Hiền sẽ tốt hơn. Tôi thấy cô lo cho mẹ lắm! Nhưng cô cũng còn gia đình, còn con nhỏ nữa, trong khi con cái ông Diệp đã lớn và có chồng con hết rồi.

“Thôi, không quan tâm nữa”.- Tôi gác mấy cái suy nghĩ đó sang một bên. Bỏ qua luôn câu hỏi của bà, tôi chạy ào về nhà, vừa tránh nắng và khỏi mất thời gian ….

* * *

Thả cặp cái rầm xuống bàn, tôi lăn trên giường hậm hực. Bỗng ai gõ cửa sổ phòng tôi :

- Bị sao mà dậm đùng đùng đó?

À, là Quang, người tôi thầm để ý từ lâu. Nó không những học giỏi mà còn cao ráo, đẹp trai, lại còn biết chơi bóng rổ nữa chứ! Đúng là lí tưởng mà. Chắc tôi “say nắng” đến chết thôi…

Ngay lập tức nghe tiếng Quang thì tôi vội vàng mở cửa sổ, vẻ mặt buồn rười rượi :

- Hầy …

- Sao ?

- Tức chứ sao ?

- Sao đồng chí tức ?- Quang chọc cười tôi (Đúng là đáng yêu mà).

- (Phì cười )… Nghĩ sao không tức! Bắt tui trưa nắng đi tìm sâu, mệt muốn chết. Vậy mà đem nộp thì thầy kêu tiết này bận, tiết sau nộp, giờ tui phải nuôi con sâu đến thứ Hai, 3 ngày lận.

- Thôi mà, học thì chịu, sùng sùng gì?

- Ớ, mới đó còn…

- Hehe… Đùa thôi chứ hái cho nó vài cái lá, đục cho cái lỗ để nó có oxi thở nha… Lỗ nhỏ chớ không nó bò mất á.

- Biết rồi.

- Tui đi tập bóng đây.

- Ừm! Bai…

Tôi vẫy tay và nhìn Quang đi mất hút (cảm giác vui vẻ được phần nào rồi)…Thay đồ lẹ lẹ rồi tôi phi thẳng xuống nhà ông Diệp. Đi đâu hết trơn à, chỉ còn bà Phi thôi.

Tôi cắt mấy cái lá còn xanh mơn mởm đem về cho con sâu. Công việc xong xuôi, tôi lại nghe có tiếng gọi :

- Đứa nào đó bây?

Lại là bà Phi đó! Tôi định không trả lời nhưng tôi khựng lại khi nhìn bà. Bà đang ăn cơm.

Rơi vãi lung tung, bà già rồi mà đem cho bà ăn cơm với nước cá kho. Khô thế bà ăn sao nổi, không có miếng cá, thịt gì cho bà luôn, canh cũng không có.

- Đứa nào đó bây, Hiền hả con?

- Dạ, con Hiền đây má- Tôi vờ làm cô Hiền.

- Sao lâu quá không thấy thăm má con?

- Dạ… con…

- Thôi ngồi xuống đây má hỏi xíu.

- Dạ!

Tôi cũng ngồi xuống, nhưng nhìn thấy bà tôi lại không ngồi được. Tôi lấy khăn lau miệng cho bà và nói:

- Má chờ con xíu nha!- Nói rồi tôi chạy về nhà, bưng bát canh bồ ngót xuống cho bà.

- Má ăn đi.

- Ừ!

Bà ăn đàng hoàng hơn, dễ nuốt hơn. Bà ăn xong tôi dìu bà vào cái chõng tre xiên xẹo, cho bà ngủ rồi tôi mới về nhà. Hên thật, tôi về tới nhà rồi thì ông Diệp mới về.

* * *

Hôm nay tôi lại đi cắt lá cho sâu nữa. May là vợ chồng ổng đi hết rồi. Tôi thanh thản đến ngắt một cái lá mướp cho con sâu. Và rồi bà Phi lại gọi tôi nữa:

- Ai đó bây, Hiền nữa hả con ?

Và tôi tiếp tục đóng vai cô Hiền ngồi lại nói chuyện với bà. Bà nói cho tôi nhiều chuyện lắm. Tôi thấy cần thiết nghe bà nói. Bà nói tối bà ngủ lạnh lắm! Cái chòi bé xíu, có biết bao nhiêu lỗ hổng trên đó… Tối bà ngủ run cầm cập. Đợi bà nói hết và ngủ, thì tôi mới đứng lên, rồi tôi thấy bứt rứt trong người. Tôi thấy thương bà, không muốn bà lạnh. Nhìn cái chòi nhỏ xíu chất biết bao nhiêu là bao trấu, bao gạo, vỉ phơi bánh tráng… Tôi nghĩ, và đích thân tôi đi khiêng từng cái vỉ phơi bánh ra, lấp đầy chỗ trống của cái chòi. Vì cũng nhiều nên khá kín, tôi làm như vậy để mong bà tối ngủ sẽ được ấm hơn.

* * *

Càng ngày tôi càng thương bà. Hôm nay, mặc dù không đi hái lá cho sâu nhưng tôi vẫn xuống thăm bà. Tôi định đem cho bà mấy trái quýt căng mọng nước. Hôm nay cũng như mọi khi,

tôi xuống thăm bà. Nhưng cảm giác như thế nào ấy, hình như tôi bị theo dõi. Đi vài bước… quay lại… không có ai, vài bước nữa, quay lại cũng không có ai… Cảm giác sờ sợ, tôi nhăn mặt, ngước đầu lên… Rồi lấy hết dũng khí, nhắm mắt lại, quay đầu lại và chạy về nhà. Bất ngờ ùm một phát…

- A!- Tôi hét lên, nhắm tịt mắt.

- Cái thứ gì dẻ trời (Ai nghe giọng quen quen dữ ta?).

- Ô!- Tôi mở mắt ra và thấy Quang- Ông làm cái gì dẻ?

- Định hù bà cái mà ai ngờ …

- Chơi ngu … - Tôi tức giận

- Xin lỗi nhá, mà bà đi đâu đó?

- À... thì…

- Bà đi hái trộm mận phải hông?

- Xấc, ông nghĩ mặt mũi tui vầy đi hái trộm là sao?

- Chứ bà đi đâu?

- Đi… đi…

- Đi đâu?

- Trời ơi, tui đi thăm bà Phi.

- Thì nói đi thăm bà Phi. Sao mà ấp a ấp úng chi… Mờ ám…

- Kệ tui.

- Mà bà thăm bả chi? Quen biết hay họ hàng?

- Không phải, tại mấy bữa đi cắt lá mướp á, bả thấy tui, mà cứ tưởng là cô Hiền miết, nên tui giả làm cô Hiền luôn!

- Trời vậy cũng giấu, điên mà.

- Đi chết đi!

- Hehe… đùa thôi mà, mà bà cho tui đi chung với.

- Xí!

Tôi với Quang vào thăm bà. Bà cũng đang ăn cơm, miệng mồm lại từa lưa. Như thường lệ, tôi lau miệng cho bà. Bà ăn cơm xong, tôi lột cho bà mấy trái quýt. Bà cũng hỏi tôi vài câu linh tinh, lặp đi lặp lại nhiều lần. Tôi trả lời và dìu bà lên giường, đợi bà ngủ.

Bà ngủ rồi, tôi với Quang lặng lẽ đi ra.

- Thương người ta quá bây! - Quang nhìn tôi và cười.

- Tại tui thấy bức xúc… Cầu Chúa cho bà luôn mạnh khỏe!

- Ừ! Tôi cũng sẽ cầu nguyện chung với bà.

- Cảm ơn!

- Rồi ít bữa bà đi ai lo cho bả?

- Tui không biết. Ông nè!

- Tui hả, tui có biết gì đâu.

- Ai cần biết? Lâu lâu xuống thăm, nói chuyện với bả là được rồi, nghe bả nói, giúp đỡ bả.

- Ơ, tui không quen bả.

- Thì coi như ông là thằng Thiên cháu bả đi. Bả không còn nhớ ai là ai đâu.

- Ờ… thì…

- Đi, đi năn nỉ á…

- Ok, chiều bà nốt lần này đó.

- Hê hê, cảm ơn Quang đẹp trai.

- Không có gì.

- Mà hứa đi, tui mới tin, ông gian lắm!

- Hứa, móc ngoéo nà.

- Tốt, việc làm của ngươi sẽ là chìa khóa rộng mở để ngươi đến Thiên Đàng… haha- Tôi giả giọng …

- Xì… Đi chơi bóng rổ với tui không? Bóng rơ, bóng rổ …

- Đi… đi…

- Mà bà là đồ chân ngắn, sao ném bóng cho tới… hahaha.

- Ai… xì, cái ông này.

- Đùa thôi, thích thì đi…

- Phải vậy chứ!

Rồi hai đứa mất hút.

* * *

- Chiều nay đi phải không?- Quang hỏi khi còn đang ném bóng.

- Không, chiều mai- Tôi buồn rười rượi, tay ôm bóng (Tôi sắp chuyển nhà rồi).

- Ờ- Quang vẫn cứ tâng bóng rồi ném, tâng rồi ném.

- Sao à?

- Đâu có sao đâu!

- Ông nhớ là phải xuống thăm bà Phi đấy.

- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi …

- Bữa nay ông sao vậy? Ông có chuyện gì à?

- Sao đâu? Bình thường mờ…

- Không giống mấy bữa, bữa nay ông im lặng quá à…

- Nói mỏi miệng, không nói!

- Ừ…

- Mà nhà mới của bà ở đâu?

- Xóm mình đi xuống, có cái ngã ba ngay trường tiểu học á. Vô khoảng 30m là tới

- Ờ…

- Ừ…

Tự nhiên cả hai đứa tôi im lặng đến lạ. Quang có chuyện gì muốn nói mà buồn lắm. Tôi cũng không hỏi gì nữa, nhìn Quang chơi bóng.

- Ok, hôm nay là lần cuối cùng tôi chơi bóng rổ với ông, đấu trận cuối đi.

- Toàn thua mà đấu chi.

- Kệ tui, tui thua chớ ông thua ne!

- Thích thì chiều! – Quang cầm trái bóng, ném vào đầu tôi.

- Ai- da… đau…

- Xin lỗi –Vẫn tiết kiệm lời.

Trận đấu bắt đầu. Tôi cố cười để quên đi cái u buồn, nhưng Quang vẫn im lặng. Trận này, Quang nhường tôi nhiều lắm. Quang nhường đến nỗi đây là lần đầu tiên tôi thắng Quang.

Trời bắt đầu tối, tôi sắp xếp ra về. Trên đường về, Quang cũng chẳng nói một lời.

- Bữa nay ông sao ấy…

- Sao đâu hê?

- Nói láo quá đi, tui sắp đi, nhớ tui quá phải hông?

- Bà nghĩ tui có nhớ bà không, haha, ảo tưởng à!

- Xấc… Hông thôi, Quang thất tình, tình, tình, tình, tình…

- Thất tình nề- Quang cốc đầu tôi.

- Ai da, đau!

- Đáng!

- Không thèm chơi nữa, tui về trước.

- Từ từ- Quang kéo tôi lại –Nè …Quang đưa cho tôi một cái hộp nhỏ.

- Cái gì đây?

- Về mở ra rồi biết.

- Đưa điện thoại ông đây …

- Chi dả?

- Đưa đi…

- Nè!

Tôi cầm điện thoại Quang, tự lưu tên và số trong đó.

- Tui sẽ gọi ông để hỏi về bà Phi thường xuyên đó.

- Gặp ở trường được rồi.

- Ông học lớp xa quá.

- Ờ…

- Thôi tui về trước, bai bai…

- Ừ, bai!

Tôi chạy về nhà vào phòng và mở quà của Quang. Woa, đẹp thật đấy! Một cái dây da và một bức thư. A, hình như hắn cũng có một cái dây y như vầy. Thôi kệ, tôi mở bức thư ra. Trong đó là những dòng chữ quen thuộc của Quang:

Chào Minh!

Cái vòng da đẹp hông? Ngày mai mà không thấy bà đeo là chết với tui đó. À… mà tôi định cảm ơn bà vì bà mà tôi nhận ra được một vài điều khá là ý nghĩa. Thật ra là thấy bà đi học giáo lý hoài tui cũng bắt đầu đi theo chứ trước giờ tui toàn đi nhà thờ không à, thời gian đi học giáo lý thì tui đi tập bóng. Từ ngày bà về, tui có vẻ kết bà hẳn. Tui cũng bắt đầu đi học giáo lý, biết thêm được nhiều điều, hi vọng bắt đầu lại từ bây giờ cũng không còn muộn nhỉ. Cảm ơn bà lắm lắm luôn á, nhờ bà mà tui nhận ra mình nên sống trong thương yêu á. (Như Chúa dạy đấy). Bà thật sự là một người tốt, tui hứa sẽ đi thăm bà Phi giúp cho bà. Nhưng bà cũng phải thường xuyên về thăm bả đó. Ngày mai bà đi rồi, đi vui vẻ nhá. Nhớ tui nha, đồ ngốc!

Gấp lá thư lại, tôi có có cảm giác vui mừng lạ! Chẳng biết vì sao mà hắn lại tặng tôi cái vòng đó, giống hắn y chang. Hay là ….

Đấy! Bạn thấy không, Chúa chẳng bỏ quên ai cả. Ta cho đi chút ít yêu thương thì ta lại được nhận về cả biển yêu thương.

Bài dự thi Mã số 15-122

GIẢI VIẾT VĂN ĐƯỜNG TRƯỜNG 2015, Bản Tin 11