Dẫu có muộn màng (Giải Viết Văn Đường Trường 2016)

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 1501 | Cập nhật lần cuối: 3/23/2016 1:26:45 AM | RSS

Dẫu có muộn màng (Giải Viết Văn Đường Trường 2016)Trung Thành và Diệu Hiền là những con chiên ngoan đạo trong Giáo xứ. Hai anh chị đẹp người, đẹp nết kết hôn với nhau thành “cặp đôi hoàn hảo”. Chị sinh cho anh bốn cháu trai, một cháu gái và đặt tên: Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín. Cưới nhau rồi, anh chị vẫn tiếp tục tham gia các sinh hoạt trong Giáo xứ. Khi cháu út học lớp năm, Cha xứ mời anh chị cộng tác vào việc truyền giáo trên Cao Nguyên.

Từ đó, anh chị Thành – Hiền hăng say, nhiệt tình tham gia công tác ấy. Chị Hiền rất an tâm đi lo việc Chúa vì mọi việc ở nhà có Bích Nghĩa đảm đang. Chị cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì Chúa cho gia đình êm ấm, hạnh phúc. Các con chị cháu nào cũng ngoan và học giỏi. Hai vợ chồng chị cùng đồng lòng với nhau chăm lo việc Chúa. Chị Hiền nghĩ: gia đình chị được như hôm nay tất cả là nhờ Lòng Chúa Thương Xót ban ơn. Bởi từ khi Giáo xứ có phong trào tôn sùng Lòng Chúa Thương Xót, gia đình chị nhiệt tình tham gia và loan truyền. Chị càng vững tin vào Lòng Chúa Thương Xót thì mọi việc chị làm ngày càng thành công, nhất là việc đi khuyên giải các gia đình bất hòa, ly tán. Trước khi đến với các gia đình ấy, chị Hiền luôn xin Hội Lòng Chúa Thương Xót cùng cả nhà chị cầu nguyện. Gặp những gia đình có vấn đề phức tạp, chị phải tới lui nhiều lần và xin cầu nguyện tha thiết hơn với Lòng Chúa Thương Xót. Cuối cùng Chúa cũng thương cho họ được tái hợp, nên họ rất biết ơn chị.

Các bà hiền mẫu mến phục gia đình chị Hiền lắm. Một hôm, sau buổi họp Chị Thu lên tiếng trước:

- Em thấy gia đình chị Hiền con cái ngoan ngoãn mà phát thèm. Con nhà em có hai đứa mà mệt muốn đứt hơi luôn.

Chị Hồng cạnh nhà chen vô:

- Em ở kế bên nhà mấy chục năm nay mà chẳng bao giờ nghe anh chị to tiếng với nhau. Bộ anh chị không bao giờ cãi nhau hay sao ấy?

Chị Minh tiếp lời:

- Anh Thành đúng là mẫu đàn ông lý tưởng: Không rượu chè, cờ bạc; không cà phê, thuốc lá; không trai gái lăng nhăng… Còn mấy ông chồng nhà ta thấy mà phát chán, không chứng này cũng tật nọ. Anh Thành suốt ngày lo việc nhà Chúa, về nhà thì lo giúp đỡ vợ con.

Chị Duyên có ông chồng hay dối chị đi bia ôm, lên tiếng:

- Chị Hiền cũng nên đề phòng, cánh đàn ông rất hay yếu lòng.

Chị Hiền trả lời một cách tự hào:

- Ai chứ ông Thành nhà mình thì mình chẳng sợ. Anh ấy không bao giờ giấu mình điều gì cả, nên mình rất yên tâm và tin tưởng nơi ảnh.

- Bà coi chừng, lù khù vác cái lu mà chạy lúc nào không hay đấy!

- Không bao giờ, mình tuyệt đối tin anh ấy!

- Thời gian sẽ trả lời.

Hôm kỷ niệm hai mươi lăm năm ngày cưới, anh chị Trung Thành_Diệu Hiền tổ chức cách long trọng. Chị rất vui và hãnh diện vì được Cha xứ cùng mọi người khen ngợi gia đình chị là đạo đức, gương mẫu. Anh cũng hãnh diện vì được các gia trưởng trầm trồ, thán phục:

- Anh Thành hay thật: ‘Giỏi giang việc nước, chu đáo việc nhà’. Làm cách nào mà vẹn cả đôi đàng, truyền thụ kinh nghiệm cho anh em với!

- Anh Thành khéo dạy con thật. Hai ông bà bỏ nhà đi suốt mà các con vừa ngoan lại vừa giỏi. Có lẽ đi khỏi nhà là sử dụng hệ thống điều khiển từ xa hay sao mà chúng nó vào khuôn hết vậy?

Anh Hải chồng chị Hồng chen vô:

- Tôi ở sát nhà anh mấy chục năm nay mà chẳng bao giờ nghe anh chị to tiếng với nhau. Dường như hai người không biết cãi nhau à! Nếu không biết thì hôm nào sang tôi chỉ cho.

- !!!

Mọi người cùng nhau cụng ly, cười đùa vui vẻ. Lúc này anh Thành mới lên tiếng:

- Không giấu gì các anh, các chú: Hai vợ chồng tôi không có cãi nhau là vì từ lúc cưới nhau về đã thỏa thuận với nhau: “Mọi việc trong nhà: việc lớn do chồng quyết định, còn việc nhỏ để vợ toàn quyền”. Nhưng từ hồi cưới nhau đến giờ chưa có việc gì lớn cả, nên cứ thế tiến hành cách êm xuôi không gặp trở ngại gì.

Mọi người được một trận cười vì sự dí dỏm của anh Thành.

***

Cuộc sống gia đình chị Hiền êm trôi trong thắm nồng, hạnh phúc. Cha Xứ lập thêm ba cứ điểm truyền giáo, dường như anh chị Thành - Hiền không còn thời gian cho mình nữa. Vả lại chị Hiền sắp bước sang tuổi năm mươi, nên sức khỏe càng dần đi xuống; đặc biệt là chứng thấp khớp làm chị đi lại khó khăn trong những lúc trở trời, nên chị có phần lo lắng. Về phần chồng chị, anh vắng nhà thường xuyên hơn, có khi mỗi tháng đi một tuần hay mười ngày. Chuyến nào về anh cũng có quà cho chị cùng các con và kể lại tỉ mỉ về công việc ở cứ điểm truyền giáo để gia đình tạ ơn Chúa và cầu nguyện thêm.

Gần một năm nay, thỉnh thoảng anh Thành nghe đau nhói ở ngực và khó thở, vài bữa sau thấy tự khỏi. Tuy nhiên lần này đi về, anh cảm thấy khá mệt và ho dai dẳng mấy tuần liền. Sau khi âm thầm đi kiểm tra sức khỏe, anh báo cho gia đình biết mình bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Chị Hiền và các con sững sờ khi nghe tin ấy. Chị bảo anh mau đi chạy chữa thì anh can:

- Anh đã đi nhiều bệnh viện rồi, ở đâu họ cũng nói thế. Thôi, em và các con nên đón nhận ý Chúa.

- Thưa ba, “còn nước còn tát” chứ ba để vậy chúng con không yên lòng. - Các con anh nói.

Chị Hiền thêm vào:

- Con nó nói phải đó anh.

- Em và các con đừng lo lắng nữa. Bác sĩ nói: chỉ có phép lạ mới chữa được thôi. Bây giờ mình cứ tin tưởng phó thác nơi Chúa. Nếu Chúa muốn thì Chúa sẽ chữa cho mình, còn nếu Chúa đã định thì “xin vâng ý Chúa”.

Thấy anh Thành bình tĩnh và xác tín như vậy, chị Hiền cũng đỡ bối rối. Ngày đêm chị khấn xin Lòng Chúa Thương Xót cứu chữa cho anh. Chị vô cùng lo lắng và tận tụy chăm sóc cho chồng. Nghe nói ở đâu có thuốc hay, thầy giỏi là chị tìm đến. Chỉ mới mười ngày mà mắt chị thâm quầng, mặt mày phờ phạc. Mấy hôm nay anh mệt nhiều do ăn không được và phải thức trắng đêm vì những cơn ho không ngớt. Chị Hiền đi một ngày một đêm xuống tận Cà Mau bốc thuốc cho chồng. Về đến nhà lúc rạng sáng, chị vội sắc thuốc ngay. Anh uống chén thuốc ấy đến trưa đã dịu hẳn cơn ho và ăn được lưng tô cháo. Anh uống chén thuốc nữa rồi đi nằm nghĩ. Anh vừa chợp mắt một lúc thì điện thoại của anh có tin nhắn, chị Hiền mở lên xem:

“Anh Thành ơi! Hơn tuần nay bé Duy đã nhập viện vì đau đầu và sốt cao. Các bác sĩ đã làm hết xét nghiệm và chụp CT rồi mà vẫn chưa tìm ra bệnh. Bây giờ em lo lắm. Anh mau lên trông con phụ em và đem cho em ít tiền. Em xin lỗi vì đã tự ý nhắn tin cho anh. Sao mấy tuần nay anh không liên lạc với em làm em lo quá. Lên sớm nghe anh. Em Thu Hà”.

Chị Hiền đọc đi, đọc lại tin nhắn mấy lần mà vẫn không tin vào mắt mình, Chị nghĩ: chắc có sự nhầm lẫn gì đây? Chị cố gắng lấy lại bình tĩnh, sau một lúc suy nghĩ liền bấm máy gọi lại số ấy.

- Alô. Anh Thành hả?

Chị Hiền cố dịu giọng:

- Chào chị. Em là em gái của anh Thành. Lúc sáng nay anh Thành có việc đi gấp nên để quên máy ở nhà em.

- Ảnh đi chừng nào mới về vậy chị?

- Chắc khoảng hai tuần. Nếu chị có việc cần gấp em sẽ nhắn dùm. Mà chị quen biết thế nào với anh Ba của em?

- Không giấu gì chị, em ở Buôn Mê Thuột. Lâu nay anh Thành đi công tác trên này rồi quen biết em. Ảnh sống với em sáu năm nay và bé Duy là con của anh ấy.

- Trên đó nhà chị ở chỗ nào?

- Dạ, em ở nhà anh Thành, ảnh mới sang tên cho em sáu tháng nay. Em nhờ chị nhắn tin ấy cho anh Thành giúp em với. Em cám ơn chị rất nhiều.

- Dạ không có chi. Em sẽ nhắn cho ảnh liền. Chào chị.

Đặt chiếc di động xuống bàn, chị Hiền không còn đứng vững. Chị vội giơ tay chạm vào chiếc ghế rồi khụy xuống, khuôn mặt nhợt nhạt thất thần, chị cảm thấy như trong lồng ngực có một khối đá đè nặng làm chị không thể nào thở nổi. Tuy vậy, chị vẫn chưa tin. Chị nghĩ: Có lẽ nào…? Chị cố gắng trấn tĩnh lại và muốn nghe sự thật từ chính miệng của chồng. Chị vội đi lên nhà gọi anh dậy:

- Anh Thành. Anh Thành! Dậy. Dậy đi!

Anh Thành choàng dậy, ngơ ngác hỏi:

- Có chuyện gì vậy em?

- Cô Thu Hà nhờ nhắn với anh là: “Bé Duy con anh bị bệnh sắp chết rồi!”.

Anh Thành lo lắng hỏi:

- Em nói sao?

Chị lặp lại lời nhắn và thấy mặt anh biến sắc. Chị Hiền nghe đau nhói trong tim. Các con chị nghe dưới nhà ồn ào liền chạy xuống thì thấy mắt chị đỏ ngầu, khuôn mặt tím tái, chị gằn từng tiếng:

- Có phải anh sống với cô ta sáu năm qua và có với nhau một đứa con, lại còn sang tên căn nhà trên ấy cho mẹ con nó phải không?

Anh Thành sửng sốt lắp bắp:

- Sao… Sao em biết?

Chị Hiền ném mạnh chiếc điện thoại vào tường, gào lên:

- Đồ phản bội!

Chị dùng hết sức lực tát vào mặt anh một cái rồi từ từ qụy xuống. Anh Thành nhào tới đỡ chị, anh ôm chị trong tay vừa lay gọi vừa đấm vào ngực mình mà khóc.

***

Chị Hiền lục lọi những thứ đồ đạc trong vòng sáu năm qua anh mua cho chị, rồi mang hết ra sân: thứ nào đốt được thì đốt, còn lại chị đập nát hay là đem bán đi; Kể cả chai rượu mật gấu giúp chị giảm đau khớp trong những lúc trở trời chị cũng đập luôn. Ngày trước gia đình hạnh phúc, vui vẻ, êm ấm bao nhiêu thì nay đau khổ, buồn bã, ảm đạm bấy nhiêu. Từ xưa đến nay tối nào gia đình cũng đọc kinh, nhưng nay im ắng mỗi người một góc. Trước đây chị yêu thương, kính trọng, tin tưởng anh bao nhiêu thì nay chị căm ghét, khinh bỉ và oán hận anh bấy nhiêu. Trong lòng chị chất chứa bao lời mắng nhiếc chua cay. Mỗi lần nghe anh nói lời xin lỗi là chị muốn xổ ra cho hả giận, nhưng cơn uất hận dâng lên làm chị nghẹn lời. Với chị bây giờ, nước mắt của anh là “nước mắt cá sấu” và trăm ngàn lời xin lỗi của anh chỉ là những lời dối trá, điêu ngoa. Chị chỉ còn biết khóc và khóc vì không thể nào tha thứ được cho anh. Chúa Nhật tuần rồi, trước lễ chị đi xưng tội nhưng khi đến kinh Lạy Cha chị quay trở về.

Lần anh chịu phép Xức Dầu, trước mặt các con anh quỳ dưới chân chị mà xin lỗi, nhưng chị vẫn im lặng trong tiếng nấc nghẹn ngào, lồng ngực như muốn vỡ tung vì uất hận. Chị đấm mạnh vào ngực mình, anh nhào tới giữ tay chị lại và nói trong tiếng thều thào:

- Nếu em còn giận anh thì cứ đánh, cứ chửi anh đi.

Chị đấm vào người anh mấy cái, gào lên:

- Anh giết tôi rồi, anh Thành ơi!

Rồi chị ngất lịm trong vòng tay của anh. Anh chỉ nói được một câu cuối cùng:

- Trời ơi! Tôi là thằng khốn nạn mà… - Rồi anh gục xuống.

Các con anh chỉ còn biết khóc và cầu nguyện cho bố mẹ: Xin Chúa giải thoát gia đình chúng con khỏi cảnh khổ này.

***

Suốt ba tuần nay, kể từ ngày chồng mất, chị Hiền gần như điên loạn vì căm tức sự phản bội của anh. Ngày nào chị cũng ra mộ anh mắng nhiếc, chưởi rủa và đấm vào mộ anh cho đến khi bàn tay bầm tím, sưng vù. Chị đi xưng tội, nhưng rồi lại bỏ lễ về khi đến kinh Lạy Cha. Nghe lời chị bạn mách bảo, chị Hiền đến tĩnh tâm ở một Nữ Đan Viện. Trong bầu khí tĩnh lặng, ấm cúng, linh thiêng của Đan Viện chị thấy tâm hồn có phần lắng dịu, bình tâm. Chị tham dự hết những giờ kinh của các Sơ, nhưng ba ngày đầu cứ đến kinh Lạy Cha là chị bước ra ngoài nhà nguyện vì chị không thể tha thứ được cho chồng.

Chị Hiền kể tỉ mỉ cho vị Linh mục già nghe gia cảnh của mình, rồi chị kết luận:

- Con biết, nếu bây giờ con chết chắc là sa hỏa ngục vì con chưa thể tha thứ được. Mấy chục năm nay con đi khuyên giải cho hàng trăm gia đình bất hòa tái hợp. Tới phiên mình con mới biết tha thứ thật là khó.

- Tha thứ mà chị gọi là “khó” à? Phải nói là “quá khó” và “không thể làm được” bằng sức con người, vì “tha thứ” là chuyện “độc quyền” của Chúa. Cha khuyên chị đừng quá cố gắng tha thứ khi lòng mình chưa muốn.

Chị Hiền ngạc nhiên nhìn Cha, Cha nói tiếp:

- Chị cứ giận cho hết sức mình. Có một người cũng cùng cảnh ngộ như chị: vừa bị phản bội, vừa bị môn đệ bán, lại còn bị đồng hương giết chết cách nhục nhã. Chị hãy nhìn lên Thánh Giá trên cao đó và chị hãy đến với Người để Người chỉ cho chị cách trả đũa. À! Cha muốn kể cho chị nghe chuyện này. Chị có đọc Kinh Thánh Cựu Ước lần nào chưa nhỉ?

- Thưa Cha, con có đọc mấy vòng.

- Chị biết những nhân vật như: Samson, Đavít và Salomon chứ?

- Dạ biết. trong sách Thủ Lãnh, Samuen và sách Các Vua ạ!

- Chị khá đấy! Này nhé: Một Samson giết một ngàn tên Philitinh bằng cái hàm lừa, vậy mà chết vì một người đàn bà phản trắc; rồi một vị được gọi là “Thánh vương” với rất nhiều cung phi, mỹ nữ, lại đi giết Uria để cướp vợ anh ta; Một vị vua khôn ngoan xuất chúng như Salomon: “trước ngươi không ai sánh bằng, sau ngươi không ai bì kịp”(1V3, 12), vua có bảy trăm bà vợ chính thức và ba trăm cung phi, nhưng cuối đời lại bị các bà ấy làm vua hư hỏng, lạc xa đường lối Chúa. Đấy chị xem, con người ta yếu đuối biết chừng nào. Thánh Augustino có lý khi nói rằng: mọi sự đều là của Chúa, chỉ có “tội” là của mình thôi. Cha thấy chính bản thân mình cũng biết bao lần bội bạc với Chúa, nếu Chúa giận mình một chút thôi thì chắc tiêu đời rồi. Tóm lại, Cha muốn nói với chị là: Thân phận con người rất yếu đuối, dễ sa ngã. Nếu không có ơn Chúa giúp chúng ta chẳng làm được gì cả. Chị hãy đến với Lòng Chúa Thương Xót, chính Người sẽ dạy cho chị biết phải làm sao. Cha và các Sơ ở đây sẽ làm tuần cửu nhật kính Lòng Chúa Thương Xót để cầu nguyện cho chị.

Nghe những lời khuyên giải của Cha, chị Hiền mới ngộ ra: Thân phận con người thật yếu đuối, dễ sa ngã và luôn bất trung, thất tín với Chúa nhưng Chúa vẫn bao dung, tha thứ, vậy mà mình lại cố chấp không bỏ qua sự yếu đuối cho chồng. Quỳ trước ảnh Lòng Chúa Thương Xót, nước mắt chị tuôn tràn. Không phải chị khóc vì căm hờn, oán hận và tức tối, nhưng là những giọt nước mắt của thứ tha, hối hận và bao dung. Trong tiếng nấc nghẹn ngào chị thưa lên với Chúa: “Lạy Chúa, con xin tạ ơn Lòng Thương Xót nhân từ của Chúa, vì đã giải thoát con khỏi sự oán hờn cố chấp, mà tha thứ cho sự bội bạc của chồng con…Dẫu có muộn màng với cái chết của chồng con nhưng Lòng Thương Xót Chúa thức tỉnh con ngay hôm nay, bây giờ và mãi mãi… không bao giờ là điều quá muộn màng”. Chị Hiền thấy nhẹ nhỏm trong lòng như vừa trút đi một gánh nặng. Chị liền lấy tràng chuỗi ra để đọc kinh Lòng Chúa Thương Xót cầu nguyện cho chồng: “Lạy Cha chúng con ở trên trời…”.

Mã số: 16-034
Giải Viết Văn Đường Trường 2016, Bản tin 3