Đường vào ...

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 1832 | Cập nhật lần cuối: 5/21/2015 1:33:10 AM | RSS

Tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu ngành kĩ thuật công trình xây dựng, anh xin được một công việc ngon lành cho một công ty xây dựng có tiếng. Anh được phân công làm giám sát hai công trình lớn ở thành phố, những tưởng đó là cơ hội cho anh phát triển sự nghiệp, thì đó lại là nguyên do khiến anh bị hạ cấp, bị đưa về làm giám sát cho một công trình nhỏ vùng quê ven đô này. Cái nguyên cớ cũng dễ hiểu, anh “non nghề” nên không phát hiện được các mánh lới của các đội thợ chuyên nghề “rút ruột” công trình, khi phát hiện ra, anh tố cáo thì bị những sếp đã nuốt đầy bụng kia chèn ép, lập mưu hại anh, và thế là anh…bay. Lần cuối đi kiểm tra công trình, anh nghe được người ta nói với anh rằng: “Không bị đuổi thẳng đã là may đời rồi đấy, ngon hả, ăn không biết đường mà ăn”. Anh thở dài, buồn, tức!

***

Ngày đầu về công trình mới này, anh đi kiểm tra tất cả các hạng mục đã thi công trước đó để nắm bắt tình hình ở công trình mới này. Anh ngạc nhiên phát hiện ra rằng tất cả các hạng mục đều đạt tiêu chuẩn thiết kế. Quái lạ, chẳng lẽ còn có chiêu ăn bớt nào cao tay đến thế? Câu hỏi cứ ám ảnh anh, khiến anh quyết tâm “điều tra” cho kì được.

Suốt giờ lao động, anh có mặt tại công trường, tất cả các phần việc đều nằm trong tầm ngắm của anh, chỉ cần một dấu hiệu nhỏ thôi là anh sẽ phát hiện ngay. “Tôi đây tinh đời rồi, không còn dại nữa đâu, tôi mà tìm ra thì các người biết tay tôi”, anh nghĩ như thế suốt buổi. Một tuần, hai tuần, ba tuần …rồi một tháng, hai tháng trôi qua, anh vẫn chẳng nhận thấy bất kì một dấu hiệu khả nghi nào hết. Trái lại, anh còn nhận ra là đội thợ này làm việc rất chăm, rất vui vẻ và đoàn kết với nhau, cứ như thể họ đang xây nhà cho chính họ ở không bằng.

Không tìm được chứng cớ trực tiếp, anh nghĩ ra kế sách để lừa tụi này vào tròng. Anh kéo riêng người trưởng cai ra một góc kín, lịch sự mời ông một điếu thuốc rồi tỉ tê câu chuyện. Biết gia cảnh của cả đội thợ đều là những người vùng quê nghèo, anh tỏ vẻ cảm thông. Rồi anh vào đề: “Anh trưởng cai này, thật ra, anh em mình đều khó khăn cả, nếu chỉ chờ vào đồng lương thì không đủ sống, với lại công trình này cũng là của nhà nước, thế nên nếu các anh muốn có chút ít để mà uống cốc bia, thi thoảng gọi là cải thiện đời sống thì cứ khéo mà làm, chỉ cần các anh đừng quên phần em là được rồi”. Đang ngậm điếu thuốc trên miệng, người đàn ông dừng lại, từ từ bỏ điếu thuốc xuống, chăm chú nhìn anh, vẻ mặt rất lạ. Ánh mắt đó làm anh lúng túng, không biết cái nhìn này là ý gì, anh hồi hộp chờ bên kia lên tiếng. Khẽ thở dài, người đàn ông có mái tóc hoa râm buông nhẹ: “Anh kĩ sư này, tôi nói thật, anh thông cảm, tôi hiểu là cái thời này chuyện ăn rút, ăn trộm, ăn cắp nó như là đương nhiên. Tôi cũng không chê trách hay coi thường anh, nhưng tôi phải nói thẳng với anh là từ ngày tôi đi làm xây dựng tới nay, khó nhọc, khốn khổ nhiều, nhưng thợ của tôi chưa bao giờ tôi cho phép họ làm những điều trái lương tâm như thế đâu anh ạ. Anh thông cảm, chúng tôi là người Công Giáo”. Anh như bị dội gáo nước lạnh vào mặt, bất chợt, anh đứng ngây người, không biết nói thế nào nữa, điếu thuốc lá trên miệng anh không kịp bỏ ra, anh luống cuống. Người đàn ông hút thêm một hơi thuốc rồi vứt xuống nền đất, đưa chiếc ủng dẫm cho tắt khói rồi bước qua mặt anh, bỏ đi. Anh hoàn hồn, rút điếu thuốc ra, ném nhẹ xuống đất. “Mẹ kiếp, hắn dám xúc phạm mình như thế này à? Nhục. Nhưng mà có khi nào hắn nói thật không?”… Nghĩ ngợi một lúc, anh bỏ đi, không quên dẫm mạnh lên điếu thuốc còn đang khói. “Được rồi, ông sẽ vạch mặt tụi mày ra”.

Những tối sau đó, anh cất công lên công trình, ngồi gọn trong một góc của gian phòng bảo vệ chẳng khi nào có người, ngay đầu công trình. Anh tin chắc rằng đám thợ kia vẫn có cách nào đó lấy trộm vật liệu trong kho đem bán ban đêm, muốn ăn mà không muốn chia cho mình, vậy nên anh ngồi rình ở đó, hy vọng sẽ bắt được quả tang. Hơn một tuần, anh không bỏ tối nào. Anh thấy mệt mỏi vì thiếu ngủ. Mấy ngày sau anh không lên công trường…

Nằm trên giường, anh cứ miên man suy nghĩ về ba từ Đạo Công Giáo mà người đàn ông kia đã nhắc tới. Anh nhớ lại hồi học đại học, anh cũng có một người bạn xưng là người Công Giáo. Anh bạn này cũng khác biệt: không nói bậy bạ, không đàn đúm karaoke hay chơi games cùng đám bạn, không chịu đóng tiền “đút” giáo viên bao giờ, dù nhiều lần bị giáo viên trù cho điểm thấp. Anh càng nghĩ càng thấy lạ. Hồi đó, cả lớp anh đều cho là anh bạn đó có vấn đề, cổ hủ, không thức thời, ngu. Riêng anh thì chỉ thấy lạ thôi, anh không ghét anh bạn đó, vì anh ta là một người tử tế, lịch sự, hài hòa và vui vẻ. Hình như cách đây không lâu, anh vô tình lướt Facebook thấy anh bạn đó đăng một tấm ảnh mà anh cùng vài người khác mặc một bộ đồ đen dài từ cổ xuống chân. Anh đọc một lượt các bình luận, cứ thấy người ta chúc mừng và gọi anh bạn đó là “thầy”. Còn một điều nữa cứ vẩn vơ trong tâm trí anh, đó là những buổi đi “rình” đám thợ, anh phát hiện ra là mỗi tối, cả đám thợ tập trung lại rồi cùng rầm rì đọc đi đọc lại mấy câu “thần chú” nhà đạo thì phải. Gì đó mà anh chỉ nghe được mấy câu “kính mừng Ma…” gì đó, và nhiều nhất là từ “a-men” thì phải. Lạ thật, đám thợ này không biết chơi bài bạc về đêm như các đám thợ khác mà anh đã từng làm việc cùng. “Niệm chú” xong, tắt điện, ngủ. Nghe nhiều, anh không thuộc nhưng anh biết lúc nào sẽ đọc câu “a-men”, nhiều lần, vô thức anh cũng buột miệng “a-men” theo nhịp của những lời đám thợ đọc. Xem ra đội thợ này là người tốt thật!

Trưa ngày thứ ba, anh nhận được cuộc gọi của người trưởng cai đoàn thợ hỏi về một số vấn đề kĩ thuật. Anh thấy mình thật sự mệt nhừ, chân tay rã rời, miệng khô khốc, nhạt tệch. Ừm, mấy ngày nay anh chỉ ăn mì gói thôi mà.

Cộc. . cộc. . cộc…, tiếng gõ cửa khá mạnh đưa anh ra khỏi cơn mơ màng. Ai mà lại đến thăm mình nhỉ, từ ngày về đây có quen ai đâu. Anh tính dậy mở cửa, nhưng không ổn rồi, hình như đôi chân đang đặt trên giường là của ai đó, không phải của anh nữa. “Anh kĩ sư có nhà không vậy?”, có tiếng người đàn ông cất lên. “Vào đi ạ”, anh cố cất giọng, the thé. Hình như nó không đạt “vô-lum” như anh mong đợi. Cánh cửa từ từ mở, ánh sáng bên ngoài làm anh lóa mắt, lúc người khách tới gần giường mình anh mới nhận ra đó là một người đàn ông có mái tóc hoa râm: Ông trưởng cai! Anh tính cố ngồi dậy thì người đàn ông đã vội giữ vai anh lại: “Chú cứ nằm nghỉ đi, lúc trưa, nghe giọng chú anh đã đoán là chú không khỏe rồi, nhưng không ngờ chú lại nặng thế này. Thế mà cũng chẳng cho anh biết tình hình gì cả”. Anh cười gượng gạo, hỏi một câu không ăn nhập gì: “Mấy giờ rồi anh?”

- “Ba giờ hơn rồi, chú bị sốt cao đấy, nằm nghỉ, chờ anh một chút, anh chạy ra chợ kiếm cho chú bát cháo với mấy liều thuốc”. Người đàn ông bỏ đi vội tới mức làm anh chưa kịp nghĩ ra phải nói thế nào với người đàn ông. Cánh cửa khép lại, tiếng xe máy nổ nhỏ dần… Đầu óc anh lại ngập tràn những ý nghĩ mông lung: sao anh trưởng cai này lại tốt thế nhỉ? Mà mình có cho ai ở đội thợ biết địa chỉ đâu…. Anh ấy tốt thế, vậy mà mình lại nghĩ xấu cho họ như thế, tội thật. Mà bây giờ biết nói thế nào với anh ấy đây… Chập chờn hình ảnh mẹ anh hiện về trong tâm trí, mẹ đến gần, đặt tay lên trán anh, kéo cái chăn mỏng đắp cho anh những ngày anh ốm. Anh cảm nhận sự ấm áp và mềm mại của bàn tay mẹ anh… “Dậy ăn chút cháo cho khỏe chú kĩ sư ơi. ” Giọng người đàn ông làm anh tỉnh giấc, nhận ra đó không phải bàn tay mẹ anh, nhưng là chiếc khăn ấm ai đó mới đặt trên trán anh. Anh ngoan ngoãn nuốt từng thìa cháo mà người đàn ông đưa vào miệng anh. Lạ thật, anh không phản kháng, không thắc mắc… Tình thương là cái gì đó đi qua được tất cả các rào cản vững chắc nhất của con người!

Chiều hôm đó, anh đã bộc bạch tất cả những ý nghĩ, cả những hành động của anh nhằm “vạch trần” đội thợ của người đàn ông. Người đàn ông nhìn anh chăm chú lắng nghe, thi thoảng lại mỉm cười, lắc nhẹ cái đầu, nhìn bâng quơ ra phía cửa sổ… Khi anh nói lời xin lỗi, như để kết thúc mạch kể chuyện, hay đúng hơn là màn thú tội của mình, người đàn ông cười, nhìn lên trần nhà: “Tôi chẳng trách chú đâu, thời buổi này, tin tưởng nhau là một cái gì đó quá xa xỉ, kiếm đâu được mấy người đáng tin! Chú nghi ngờ chúng tôi cũng là hợp lí thôi mà”. Anh buột miệng: “Nếu ở đâu cũng là thợ xây Công Giáo cả thì tụi em đỡ khổ!”. Người đàn ông cười vang: “Này, anh nhắc chú là không phải người nào mang danh có đạo cũng đều đáng tin cả đâu”. Anh đăm chiêu, vẻ mặt ngơ ngác. Người đàn ông hiểu được thắc mắc của anh, tiếp: “Thật sự là có nhiều người theo đạo Công Giáo, nhưng họ không sống đúng theo đạo dạy chú ạ. Cũng vì những người đó mà người ta nghĩ xấu cho đạo Công Giáo của anh nhiều lắm”. Người đàn ông buông một tiếng thở dài, vẻ mặt buồn, nghĩ ngợi gì đó xa xa…

Tối đó, căn phòng trọ của anh tắt điện khá sớm, nhưng trong phòng vẳng nghe tiếng hai người đàn ông nói chuyện, một người trẻ, một người trung tuổi. Họ nói với nhau gì đó, lâu lắm, chẳng biết nữa, chỉ nghe loáng thoáng vài từ: Đạo Công Giáo…Giêsu…Maria…

Hết giờ làm trưa hôm sau, người đàn ông mang đến hai xuất cơm hộp, kèm theo một quyển sách nhỏ, nói với người thanh niên: “Đây, chú ở nhà, có thời gian rảnh thì đọc cuốn này, Thánh Kinh đấy, đọc mà biết rõ về Đức Giêsu hơn, khỏi thắc mắc”.

Những ngày sau đó, anh đọc nghiền ngẫm từng đoạn ghi trong cuốn mà anh bắt đầu tin là Sách Thánh. Rồi anh lên Facebook, cố tìm lại địa chỉ của người bạn Công Giáo xưa, sau nhiều lần ngần ngại, cuối cùng, một tin nhắn đã được gửi đi kèm theo với một “yêu cầu kết bạn”. Mọi sự cứ đẩy đưa, từ lúc nào, anh đã bị các giờ “niệm chú” của đoàn thợ cuốn hút, anh hiểu ra đó là lúc người Công Giáo cầu nguyện với người Mẹ của mình ở trên trời: Mẹ Maria.

Bip…bip…tiếng âm báo điện thoại làm cho hai người đàn ông đang bàn việc dừng lại. Người trẻ hơn rút điện thoại lên, xem giờ, cười: “Thôi, tới giờ em học giáo lý “online” với người thầy bạn của em rồi, anh cứ tiếp tục làm như vậy đi nhé”. Người đàn ông có mái tóc hoa râm cười, vỗ vai: “Được rồi, chú học cho tốt nhé!”.

Dòng đời cứ trôi, những đàn chim sẻ vẫn bay lên, đáp xuống trên triền đê của ngôi làng vên đô, những người công nhân cứ ngày ngày miệt mài, tiếng kinh nguyện vẫn đêm đêm vang vẳng; cảnh sắc đất trời cứ ngày ngày thay đổi một cách vô tình. Và, thế giới của người thanh niên kia cũng thay đổi. Anh thay đổi suy nghĩ của mình về ý nghĩa cuộc đời, về mục đích của đời người, của sự hiện diện của anh trên cõi đời này, của việc anh bị “đày” về công trình nhỏ này… Anh như sống một đời sống khác, một đời sống có sự hiện diện của một người có tên là Giêsu.

***

Người thanh niên mặc chiếc áo đen từ cổ tới chân ngồi chấp tay, nhắm nhẹ đôi mắt trước chiếc máy tính đang mở trang Facebook. Có giọt nước mắt đang luồn lách qua mí mắt anh. Trên màn hình vẫn còn hiện vài tin nhắn đến: “Thầy bạn ơi, hôm nay, cha xứ đã kiểm tra giáo lý của mình rồi, cha hỏi “Con biết gì về đạo Công Giáo mà con định theo?”, mình trả lời không ấp úng: “Với con, Chúa là một người rất mực thương con và mọi người. Chúa từ trên trời xuống làm người để giải thoát con người và cho con người được biết về chính Thiên Chúa. Con nghĩ, nếu hôm nay Chúa Giêsu mà xuống thế làm người nữa, có lẽ Chúa sẽ là một người thợ xây hiền lành. Chính Chúa đã cho con biết được ý nghĩa đời con: Chúa muốn con sống hạnh phúc, Chúa yêu thương con cha ạ. ” – “Thế con nghĩ sao về các điều phải giữ khi theo đạo?”, cha hỏi tiếp. Mình đã cười và nói thế này nè: Giống như những người thợ xây phải nghe theo các chỉ dẫn của con, là một kĩ sư, để có được một công trình tốt đẹp, thì con nghe theo các chỉ dẫn của Chúa để đời con được tốt đẹp, được hạnh phúc. Với lại, Chúa dạy toàn những điều tốt đẹp, cớ sao mình không làm cha. Cha hỏi câu cuối: “Thế con đã nhờ người đỡ đầu cho con chưa vậy?”. Mình trả lời ngay: Dạ, anh trưởng cai đoàn thợ sẽ đỡ đầu cho con, có được không, thưa cha?. . . . ” Dòng nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt phúc hậu đang đầy vẻ hạnh phúc của người thầy tu mặc chiếc áo đen dài từ cổ tới chân…

Chuông nhà thờ đổ…. . Lễ đêm Phục Sinh…

***

Tôi kết thúc câu chuyện ở đây. Có người nói tại sao không viết tiếp cho câu chuyện có kết. Tùy bạn thôi! Có người sẽ cho anh kĩ sư trở thành một Kitô hữu tốt, người khác muốn cho anh đi tu, làm linh mục… Tùy bạn thôi! Với tôi, đến với Chúa, đi theo Chúa là một hành trình. Còn cái nhan đề, sao nó cũng lấp lửng, không trọn vẹn. Cũng tùy bạn thôi! Bạn có thể thêm vào đó là đường vào đạo, đường vào hạnh phúc, đường vào thiên đàng… Tôi muốn kết lại câu chuyện như vậy để mỗi người cũng đi tìm, đi tìm chính mình, đi tìm người anh em, đi tìm Chúa, đi tìm “Đường vào”…. Người kĩ sư đó là ai? Có thể bạn đã gặp đâu đó trên đường đời, có thể là chính bạn! Người đàn ông có mái tóc hoa râm kia là ai? Tôi mong đó là sếp bạn, là người thân của bạn, là tôi, là chính bạn! Người thầy tu mặc chiếc áo dòng đen kia là ai? Bạn hãy đi tìm những câu trả lời trong chính cuộc sống mình. Riêng với ai là người Kitô hữu, tôi mong họ đều là những người thợ trong đội thợ xây kia!

Bài dự thi Mã số: 15-065

GIẢI VIẾT VĂN ĐƯỜNG TRƯỜNG 2015, Bản Tin 06