Giọt mưa

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 1552 | Cập nhật lần cuối: 8/1/2015 8:42:35 AM | RSS

“Có dịp lễ lớn gì sao mà hôm nay người ta đi xưng tội đông vậy trời? Hay do lâu lắm rồi mình không bước đến nhà thờ nên không biết gì cả?”. Y thầm nghĩ trong bụng như vậy, rồi Y thở dài một tiếng.

Trời hôm nay có vẻ u ám, mây đen ở đâu mà kéo đến phủ đầy bầu trời, có lẽ trời sẽ mưa một trận xối xả cho mà xem. Y cố đang tìm một chỗ mà ít ai để ý đến, Y nép sau một cây cột trong nhà thờ, quỳ xuống và xét mình. Y xót xa cho cái số phận của mình, những dòng kí ức kéo nhau ùa về trong tâm trí của Y. Y nhớ lại cái thời ngày xưa, hoàng kim lắm nhưng cũng đầy ắp nỗi u ám và tội lỗi dằn vặt con người Y suốt bao năm nay, và rồi hai dòng nước mắt ứa ra và lăn dài trên gò má Y lúc nào không hay.

Trước đây...

Y cũng quỳ trong nhà thờ, xét mình kiểm điểm lại bản thân trước khi xưng tội như bây giờ, nhưng tại một chốn thư thái bình an hơn, giữa những người anh em của Y trong gia đình được gọi là Chủng Viện Lâm Bích. Khoảng thời gian ấy đối với Y sao mà an bình, hạnh phúc biết dường nào.

Xuất thân từ một gia đình đạo gốc, ba là chủ tịch hội đồng giáo xứ, mẹ là hội trưởng hội các bà mẹ Công giáo. Y có một chị lớn hơn Y năm tuổi đang dạy mầm non. Nhà Y ở gần khu Đề-bô xe lửa nên an ninh không được đảm bảo cho lắm. Thanh niên trong xóm không lo học hành mà cứ tụm ba tụm bảy nhậu nhẹt, đánh bài, đập lộn, hút chích… Ba Y phải kiêm luôn việc trị an cho giáo xứ. Ba Y rất giỏi võ, ông là một võ sư của võ Bình Định. Ba Y đã ‘xử’ rất nhiều vụ tụi thanh niên trong xóm quấy rối nhà thờ, quấy rối Cha sở và bà con giáo dân. Y được gia đình giáo dục khỏi những cái không tốt của những thanh niên trong xóm. Không lạ gì khi Y được giáo dục nhiều mặt, đạo đức, học vấn, nghệ thuật. Đặc biệt, Y được ba truyền thụ những món võ gia truyền để phòng thân. Y tham gia dự tu. Y đi tu. Ngày Y nhập chủng viện, gia đình Y hãnh diện lắm vì gia đình Y là một trong những gia đình đạo đức, đàng hoàng trong xóm, với lại ba mẹ Y là một người rất sĩ diện. Đi đến đâu ba mẹ Y đều khoe con mình đi tu, họ tự hào lắm vì trong gia đình có một người đi tu, vì mình sắp được gọi là ông bà cố. Với lại xóm của Y rất trọng người đi tu.

Thời gian Y đi tu, Y hiền lắm, ít nói ít rằng, sống vui vẻ với anh em trong gia đình Chủng Viện Lâm Bích. Nhưng tới một ngày, cái ngày mà làm thay đổi cuộc đời Y, khiến Y phải rẽ sang một ngõ khác. Đời sống chung mà, chọc giỡn nhau là chuyện bình thường, nhưng tức nước thì vỡ bờ, cái gì thì cũng có giới hạn của nó. Y bị một người cùng lớp chọc đến điên máu. Trong một khoảng khắc không kiềm chế được, Y đã đấm anh kia. Y đấm chỉ có một cái thôi, nhưng với cú đấm của con nhà võ thì mặt anh kia sưng húp lên và bầm đen trong vòng gần một tháng. Sau cái ngày đó, cái ngày mà Y sẽ không bao giờ quên. Y được Cha Đặc Trách gọi xuống gặp riêng, và rồi sau một hồi nói chuyện, Cha Đặc Trách sợ rằng cái tính nóng nảy của Y sẽ làm hại các chủng sinh khác, nên cho Y về giáo xứ một thời gian để rèn luyện. Y buồn lắm, đau lắm, đang vui vẻ với mọi người nhưng chỉ vì một phút nóng giận mà Y có thể sẽ phải đi một con đường khác, con đường không thể làm cho ba mẹ Y được làm bà cố, sẽ làm cho gia đình Y thất vọng, xấu hổ với làng xóm. Đau đớn đến tột cùng, nhưng biết trách than ai bây giờ, Y trở về nhà, lòng xót xa, chẳng biết mình phải đối mặt như thế nào với gia đình và mọi người chung quanh.

Ngày Y trở về, mẹ Y suy sụp, rồi phát bệnh, ba thì chẳng nói gì cả, cả nhà chẳng dám đi đâu. Ba Y thì ít lên nhà thờ hẳn, mẹ Y cũng không dám đi chợ trong xóm phải đi chợ xa, còn Y thì ở trong nhà không bước ra đường dù là nửa bước. Y sợ mọi người dị nghị. Tiếng tốt thì khó biết nhưng tiếng xấu thì đồn nhanh lắm. Có lẽ mọi người cũng có thể hiểu được cái cảm giác đó, đau đớn lắm, nó như một cú sốc nặng ập đến gia đình Y làm tê tái mọi thành viên trong gia đình. Vì cái gì càng hy vọng càng tự hào thì khi nó sụp đỗ, thất vọng lắm, đau lắm, buồn lắm, nhục lắm.

Nhưng sao trốn mãi được, Y cũng phải đi lễ chứ, Y có đạo mà.Y cũng đến nhà thờ tham dự Thánh lễ như bao người. Y cố gắng tỏ ra bình thường, bình thường như trước đây, bỏ qua bao ánh mắt dòm ngó, những cái chỉ trỏ, dù rằng Y rất đau, rất buồn. Một người phụ nữ bước ngang qua mặt, ánh mắt liếc dài, nói to lên như muốn mọi người cùng nghe:

- Lạy Chúa tôi! Con của ông chủ tịch đấy ư? Đi tu cái kiểu gì mà đấm vỡ mặt người ta trời!

Tiếng cười nhấc môi, có vẻ đểu lắm của mọi người chung quanh đồng thanh cất lên, tiếng dèm pha ồ ạt đỗ vào tai y. Như một con dao đâm xuyên lòng ngực, y đau lắm, nhục nhả lắm…Y chạy vội về nhà. Y không tức, Y không hận nhưng Y chỉ buồn, chỉ khóc. Y lần chuỗi. Y vẫn giữ thói quen trong thời gian còn trong chủng viện là lần chuỗi mỗi khi gặp chuyện gì, để cầu xin Đức Mẹ trợ giúp, chở che. Lúc còn trong chủng viện Y hay cắm bông cho Đức Mẹ lắm vì Y có lòng yêu mến Đức Mẹ cách đặt biệt. Y hy vọng Đức Mẹ sẽ cầu bầu cùng Chúa giúp cho gia đình Y và Y vượt qua được khoảng thời gian khó khăn này.

Vài ngày sau, gia đình Y phải nhận một tin dữ thực sự, ba Y bị tai nạn giao thông, chắc không thể qua khỏi. Mẹ Y nghe xong không giữ được bình tĩnh, bà ngất đi, và nằm viện. Đi từ bệnh viện về Y đau khổ, Y lại lần chuỗi, Y xin với Đức Mẹ cho gia đình Y qua được cái ‘ách’ này, Y hứa với Mẹ sẽ lần mỗi ngày bốn chuỗi, sẽ tham sự Thánh lễ hàng ngày nếu như ba mẹ Y khỏe lại. Vài ngày sau ba Y mất, Y đau đớn. Chưa hết, mẹ Y vì quá đau buồn dẫn đến đau yếu và rồi cũng từ giã Y mà ra đi. Chị Y trong một hôm làm về khuya bị tụi thanh niên trong xóm ‘làm nhục’, quá uất ức và đau buồn, chị Y phát điên. Còn Y, Y suy sụp hoàn toàn. Y tự hỏi tại sao? Tại sao chỉ chưa đầy nửa tháng từ khi Y rời chủng viện gia đình Y lại bị như vậy? Tại sao Chúa lại để gia đình Y phải chịu như vậy? Tại sao Đức Mẹ không giúp Y, Y lần chuỗi thường xuyên vậy mà. Y đau khổ. Y hận. Y hận Chúa, hận Mẹ, hận Đấng mà Y đã tin tưởng, cậy trông, phó thác…

Y bỏ đạo…

Một cuộc đời mới được vẽ nên, một con người mới tồn tại trong Y, Y bỏ xứ ra đi, Y không thể sống, không thể tồn tại tại một nơi như thế được, một nơi chứa quá nhiều ký ức đau buồn.

Y gia nhập chốn giang hồ, Y lao vào đâm chém, Y muốn trả thù. Nhưng Y trả thù ai bây giờ? Ba Y chết, mẹ Y chết, chị Y điên là do ai? Do Y, do người ta hay do Chúa? Y trả thù ai đây? Y không có được câu trả lời, Y chỉ biết chém, chém và chém mà thôi. Bước vào giới giang hồ không lâu, y nổi danh với cái tên Năm Sẹo ở Chợ Lớn. Con người Y trở nên bê bết, hung dữ, không sót lại được một vết nhỏ của bóng hình chủng sinh năm xưa nữa.Và có lẽ cũng chẳng ai có thể biết được Năm Sẹo bây giờ và trước kia khác nhau như thế này.

Và rồi, trong một vụ tranh chấp địa bàn giữa nhóm giang hồ của Y và nhóm giang hồ xóm bên,Y bị đánh. Y chạy trốn mà không có chút sức lực nào, Y nằm ngất xỉu trước cổng một nhà thờ. Từ trong nhà thờ bước ra, một người con gái dìu Y vào phía trong để lau vết thương và săn sóc. Y mơ màng, mở hé mắt, thấy mình đang ở trong nhà thờ.

Y thét lên: Trời…!

Giọt mưaKhông biết sức lực đâu, Y bật dậy ngay, chạy ào ra ngoài, kéo theo cô gái đang nhìn Y ngơ ngác. Có lẽ, cái nỗi ám ảnh đó cứ tồn tại trong người Y, Y trở nên khiếp sợ và khinh thường cái chốn này. Và Y cũng đã xác định được kẻ thù của mình là ai rồi, là ai làm Y ra nông nỗi này, là Chúa, là Đức Mẹ. Y hận!

Sự đời lại khéo đưa đẩy,chẳng biết sợi chỉ hồng nào lại khéo xe duyên như vậy, giữa Y và cô gái đã cứu Y đã nảy sinh tình cảm, Y thương cô gái này nhiều lắm và cô gái cũng vậy. Có lẽ mọi việc nằm trong sự quan phòng của Thiên Chúa? Họ sống để gặp nhau, để cho nhau và biến đổi nhau. Hoàn cảnh éo le của gia đình cô gái, nghị lực phi thường của cô và những lời khuyên chân tình dành cho Y lại một lần nữa lật cuộc đời Y sang một trang mới.

Trong chuyến đi công tác, ba cô gái đã chết trong một tai nạn ngoài ý muốn, quả thật là đau đớn và xót xa vô cùng, có nỗi buồn nào bằng người thân của ta ra đi mà không một lời từ biệt chứ! Dồn dập nỗi buồn này đến nỗi buồn khác, đứa em trai của cô gái đang là một Chủng sinh ưu tú của một nhà dòng nọ, sau cái chết của ba, nó suy sụp, sốt liên miên. Quái lạ thay, sau những trận sốt, nó bị liệt nửa người, không cử động được nữa và rồi nó cũng trở về nhà. Căn nhà cô gái giờ đây trở nên hiu quạnh, và đầy ắp nỗi buồn vô cùng.

Không thể nào tránh được, cũng là lời dèm pha, nói ra nói vào… “Chắc là nhà này ăn ở thất đức lắm mới gặp oái ăm, tai họa đầy như vậy”. Đúng là miệng lưỡi thế gian, đường nào cũng nói được, không có cũng vẽ nên chuyện này chuyện khác để nói. Những lời nói tưởng như vô hại nhưng lại là những mũi dao đâm thấu vào những trái tim đang đau khổ.

Y tưởng rằng cô gái cũng sẽ đau khổ, cũng sẽ thay đổi như Y. Nhưng không, cô gái vẫn bình tĩnh như ‘không’. Cô tỏ ra như chẳng có chuyện gì. Sự hờ hững của cô gái làm Y khó hiểu lắm, Y suy nghĩ nhiều mà chẳng hiểu vì sao bạn gái mình lại có thể hành xử như vậy được.

Trong một lần tình cờ, Y dõi theo cô gái, xem thử cô hay đi đâu trong cái khoảng thời gian khủng hoảng tinh thần này. Cô gái bước vào nhà thờ… Chân Y chợt đơ cứng lại như một quán tính tự nhiên, Y không thể bước tiếp nữa để theo bước chân cô gái vào trong. Sự đấu tranh tư tưởng xuất hiện nhiều trong đầu Y: Phải làm sao? Làm sao đây? Và rồi Y bước vào trong, chính Y cũng không hiểu tại sao mình lại bước vào trong nhà thờ lúc đó nữa, vì tình yêu chăng? Y nép mình vào hàng cột, cố gắng nghe những lời thủ thỉ thành lời của cô gái.

“Lạy Chúa, sao Thánh Giá Chúa trao cho con nặng vậy? Con sợ con không vác nổi, con sợ con không chịu đựng nổi Chúa ơi! Nhưng lạy Chúa, con tín thác vào Chúa, cuộc sống con là do Chúa ban cho. Con xin phó thác hồn xác con ở trong tay Chúa. Xin sử dụng con như khí cụ của Ngài. Xin Chúa hướng dẫn con đi theo Thánh Ý Chúa. Xin cho con biết chấp nhận vác lấy thập giá mà Chúa trao cho con.Và lạy Chúa, xin cho người con yêu được ơn trở lại với Chúa, đừng để anh ấy phải mất linh hồn. Dù anh ấy có lỗi gì có tội gì thì cũng xin Chúa thương hướng dẫn anh ấy. Con biết Chúa vẫn luôn hằng dõi theo anh ấy, dang rộng vòng tay đón anh ấy trở về. Xin Chúa ở cùng chúng con mọi ngày trong suốt cuộc đời”.

Y lặng người, Trời! Y không nghĩ một cô gái yếu đuối lại có một lòng tin mạnh mẽ đến vậy. Ký ức ùa về trong tâm trí Y. Y khóc. Có lẽ lời cầu xin của cô gái đã đánh động Y chăng? Hay một Đấng nào đó mà Y hận đánh động Y?

Y Chạy. Y vừa chạy vừa khóc, hình như Y nhận ra được điều gì đó.

Trở về căn phòng của Y, Y ủ rũ, nép mình trong bóng đêm.

Cóc…Cóc…Cóc

Cô gái bước vào, Y ôm chầm lấy cô, khóc nức nỡ như một đưa trẻ. Khóc như chưa hề được khóc bao giờ…Thằng Năm Sẹo khét tiếng trong giới giang hồ giờ đây như một đứa trẻ nép bên lòng Mẹ, Y khóc khóc cho trôi đi hết những hận thù, những ký ức đau buồn trong Y. Rồi Y kể cho cô gái nghe đầu đuôi cuộc đời của Y, những cái xót xa mà Y gặp phải và biến cuộc đời Y thành nhiều mảnh ghép như vậy.

Cô gái dịu dàng, khẽ nói với Y: “Anh à! Cuộc đời anh và em hai người như hai câu chuyện dài vậy, dù em không là nhân vật chính như anh, nhưng em cũng có thể hiểu được nỗi lòng của anh. Chúa không lấy đi của ai cái gì vô cớ đâu, Ngài đang mở ra cho anh một cánh cửa mới, có thể là rộng mở hơn, và bằng phẳng hơn cánh cửa trước chăng. Chúa thường vẽ những đường thẳng bằng những nét cong anh à. Anh phải cố gắng để bước đi và hãy thay đổi con người mình để sống xứng đáng với cái tình mà Chúa giành cho anh. Em yêu anh. Em biết anh sẽ làm được”.

Y không nói lời nào…cứ im lặng.

Cô gái nói tiếp:

- Anh hãy đi xưng tội hòa giải với Chúa. Em muốn đám cưới của hai đứa được Chúa chúc phúc và được cử hành trọng thể trong nhà thờ anh à. Đi xưng tội đi anh. Em yêu anh.

Ầm… Ầm…

Tiếng sấm, rền vang cả một khoảng trời làm Y giật mình, Y chợt bừng tĩnh. Đến lượt xưng tội của Y.

Bước vào tòa giải tội mà đầu y nặng trĩu, sợ lắm, Y cảm thấy xa lạ lắm. Con chiên lạc bao năm giờ mới trở về với Chúa mà.

Sau khi xưng tội, làm việc đền tội xong, Y đi rảo quanh một vòng nhà thờ, dừng lại cái nơi Y gặp được sự giúp đỡ của cô gái, cái nơi thay đổi con người Y sau cuộc trò chuyện thân mật của cô gái với Chúa. Và rồi, Y dừng lại, dưới chân tượng đài Đức Mẹ, Y sửa lại những những cành hoa cho ngay ngắn. Y nhớ về những lần Y cắm hoa cho Đức Mẹ, những lần Y lần hạt Mân Côi.

Ào…Ào…Ào

Trời mưa, cơn mưa đỗ xuống đầu Y, làm Y nhận ra điều gì đó. Y quỳ sụp xuống dưới chân Đức Mẹ, Y cảm ơn Đức Mẹ. Có lẽ, Mẹ đã dẫn bước Y quay về. Dù những vết sẹo gắn liền với cái tên Năm Sẹo vẫn cứ in hằn trên da thịt củaY, nhưng những vết sẹo quan trọng hơn, vết sẹo trong tim Y, vết sẹo hận thù của Y, đau đớn lắm nhưng đã được Mẹ xóa đi. Quỳ dưới trời mưa tầm tả, chắc hẳn mọi vết nhơ về tinh thần và thể xác của Y đều được tẩy xóa sạch và làm Y trở nên con người mới của Chúa. Một con người được sàng lọc và biến đổi qua bao thăng trầm của cuộc đời. Và không muộn cho Y để bắt đầu viết lại cuộc đời mình bằng nét bút của Chúa.

Bài dự thi Mã số 15-133

GIẢI VIẾT VĂN ĐƯỜNG TRƯỜNG 2015, Bản Tin 12