Hãy tin, hãy phó thác (Giải Viết Văn Đường Trường 2016)

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 1431 | Cập nhật lần cuối: 7/17/2016 11:33:37 PM | RSS

Nếu đã là người Công giáo thì chắc hẳn ai cũng từng bị ít nhất một lần người ngoại đạo chỉ trích hay đặt điều về đạo của mình. Tôi cũng vậy. Không chỉ một mà là nhiều lần. Những lúc ấy, dường như tôi chỉ biết cười cho qua chứ chẳng biết làm gì.

Tôi có dịp được gặp anh Tuấn – hiện tu dòng Đồng Công. Lần đó, tôi đi lễ thì gặp anh đang nói về dòng của mình cho một số người lớn nghe, chắc là họ hỏi thăm anh. Vốn cũng có lòng dâng hiến, tôi gặp anh để hỏi thăm. Anh cũng tận tình lắm, kể tôi nghe rất nhiều, từ chuyện đời đến đạo. Tâm đắc nhất, in sâu vào tâm hồn và lòng trí tôi nhất, đó là câu chuyện thật của anh đã trải qua cùng với một người bạn của anh.

Chúng ta đã biết rồi, cái thời bao cấp khốn khổ trước năm 2000 khiến người ta muốn quên đi để nó chìm vào quên lãng. Lúc đấy anh còn đang là tu sinh năm 2. Anh quen một anh bạn trên trường đang học đạo. Anh ta tên Nhật, nhỏ hơn anh Tuấn. Anh Tuấn cũng hay chỉ thêm giáo lý cho Nhật mỗi lúc rãnh trên trường hay mỗi khi có điều gì thắc mắc. Một hôm, cha đặc trách gọi anh Tuấn lại và nói:

- Tuấn, con đi lên núi, trên đó có nhà của ông Tư. Ông chỉ ở một mình nên con thay Cha mời ông xuống dòng để ở nhé.

- Dạ vâng, khi nào thì con đi ạ? – Anh Tuấn nhanh nhảu đáp.

- Con đi hôm nay luôn nhé. Sao cho sáng mai con và ông Tư kịp dự lễ nhé. Từ đây lên nhà ông Tư mất khoảng 2-3 giờ đó.

- Vâng, thưa Cha.

Hãy tin, hãy phó thác (Giải Viết Văn Đường Trường 2016)Thời nào cũng vậy. Nạn đói làm cho con người ta trở nên tội lỗi. Vì cái ăn cái mặc, họ bất chấp tất cả dù biết đó là việc sai trái. Họ cướp bóc, trộm cắp, thậm chí là giết người. Chính vì vậy mà anh Tuấn cũng lo lắm. Anh băn khoăn không biết nên làm gì. Có nên đi một mình không? Có nên mang theo ít đồ ăn không? Hàng chục câu hỏi cứ hiện lên trong đầu. Bỗng anh lấy chiếc xe đạp cộc chạy một mạch đến nhà Nhật. Qua hồi nói chuyện và thuyết phục, Nhật đồng ý. Hai anh đem theo một ít đồ lạnh, một ít thức ăn, một con gà, một cây đèn dầu cùng vài đồng bạc lẻ nữa. Đến đây, tôi không hiểu họ đem theo những thứ ấy để làm gì. Hỏi ra mới biết, đồ lạnh để mặc ấm vào ban đêm, thức ăn dọc đường khi đói, con gà để nó gáy mỗi khi trời sáng báo hiệu đi lễ đọc kinh, cây đèn dầu soi đường. Tôi nghĩ “Cũng tính kỹ gớm nhỉ?” – rồi mỉm cười. Thật đúng là những người đi tu, họ thật giỏi.

Thế rồi họ lên đường, lúc này trời đã sẫm tối. Hỏi thăm thì đã gần tới. Phía trước chừng 10 cây số nữa là có một ngôi làng. Lúc này anh Tuấn mới chợt ngẫm ra, lúc đi quên hỏi Cha về ngôi nhà dáng vẻ ra sao, màu gì… Nghĩ vậy thôi chứ anh tin rằng Chúa quan phòng tất cả. Nếu tin thì Ngài sẽ dẫn đường nhanh thôi. Ở trên núi thường có nhóm cướp nên hai người vừa đi vừa nhìn rất kỹ. Trời càng về đêm càng lạnh lẽo, mặc nhanh chiếc áo rồi lên xe tiếp tục đi với hi vọng sớm tìm ra nhà ông Tư để ngủ qua đêm rồi sáng mai còn về. Bỗng run sợ điều gì đó, Nhật hỏi:

- Anh Tuấn, sao anh không đi sớm mà đi trễ vậy. Giờ đã tối rồi đó. Nhỡ gặp cướp thì sao?

- Yên tâm, hãy tin tưởng vào Chúa. Thiên thần đang bảo vệ ta. – Anh Tuấn bình tĩnh đáp.

- Nhưng em vẫn thấy lo. Thấy có gì đó bất an.

- Em đọc kinh đi.

Đến đây Nhật nhẩm đọc kinh. Từ đằng xa lấp ló vài ngọn đèn leo lét và chóp mái nhà. Anh Tuấn mừng thầm nhưng cũng lo, không biết sẽ phải tìm nhà ông Tư như thế nào đây. Độ 15 phút, họ cũng đã đến nơi. Ngôi làng im lìm, mọi người đều ở trong nhà, đa số đều tắt đèn. Họ sợ cướp. Nhìn quanh, anh Tuấn gõ cửa mấy ngôi nhà còn bật đèn. Có nhà thì sau khi nghe tiếng gõ cửa thì tắt đèn, có nhà thì không thèm mở cửa. Anh tuyệt vọng. Anh cầu nguyện.

- Không lẽ anh đi mà anh không biết nhà sao? – Nhật gắt.

- Anh xin lỗi, lúc đi anh quên hỏi Cha rồi.

- Vậy thì biết nhà nào mà đến. Biết vậy tôi không đi cho rồi.

Thôi, cứ trao phó cho Chúa đi. Bây giờ mình ra chỗ hốc đá kia ngủ tạm vậy. Sáng mai hẳn là sẽ tìm ra ngay thôi. Chúa sẽ quan phòng.

- Trời ơi, giờ này ở nhà tôi chăn ấm nệm êm ngủ ngon rồi. Tôi bực lắm rồi đấy.

Anh Tuấn chẳng nói một lời cứ vậy vác đồ đến hốc đá vì anh biết, bây giờ có nói gì thì cũng vậy. Anh chuẩn bị hết cho chỗ ngủ của mình và Nhật. Anh treo cây đèn dầu lên ngọn cây, cột chân gà vào gốc cây. Đây là lần đầu tiên anh ngủ bụi thế này. Tiếng ve sầu kêu sầu não. Tiếng gầm rú của các con chó trong làng càng làm nỗi khiếp sợ tăng gấp đôi. Nhật nói ngay: “Nếu Chúa quan phòng thì đã cho mình chỗ ngủ rồi, giờ phải ngủ đây lạnh lẽo, đáng sợ thế này”. Anh Tuấn chẳng nói lời nào. Anh làm dấu tạ ơn rồi đi ngủ. Nhật ức lắm nhưng đành bấm bụng nằm xuống ngủ. Bỗng bất ngờ tiếng gà kêu: quác… quác… Hai người giật mình tỉnh dậy. Thì ra con mèo rừng vồ ăn thịt con gà. Thế là không có gà để mà báo thức nữa rồi. Lúc này, Nhật gay gắt hơn: “Đấy, anh thấy không, Chúa quan phòng mà lại để con mèo rừng vồ mất con gà. Lấy gì báo thức cho mình dậy bây giờ?”. Anh Tuấn vẫn lặng thinh. Làm dấu rồi ngủ tiếp. Nhật giận lắm mà chẳng biết làm gì hơn. Chưa dừng lại đó, chiếc đèn dầu bỗng dưng tắt lịm. Nhật choàng dậy, nhìn lên cây đèn dầu đã tắt, như được tiếp chuyện, Nhật nói với giọng điệu rất bực bội: “Anh cứ nói tin vào Chúa rồi Ngài quan phòng mọi chuyện. Tôi chả tin. Chúa lấy mất con gà rồi giờ lại để cho cây đèn lại tắt. Không biết khi nào chiếc xe đạp này cũng bị mất đây?”. Anh Tuấn lúc này chỉ nằm nghe chứ không dậy. Nhật như được đổ dầu vào lửa, anh không ngủ mà ngồi đó canh chiếc xe vì trời cũng đã gần sáng.

Mặt trời chưa ló dạng. Hai người đi xuống làng tìm nhà ông Tư. Họ thấy có rất đông người tập trung ở một ngôi nhà lụp xụp, có người chảy nước mắt, hầu như ai cũng có nét mặt sầu thảm. Tò mò, họ đến hỏi thăm thì biết rằng đó là nhà của ông Tư, ông đã về với Chúa. Bọn cướp đã đến nhà ông cướp bóc sạch, vì ra sức ngăn cản và cố gắng tháo chạy, ông đã bị chúng giết hại. Mấy con chó của những gia đình khác cũng bị bắt mất. Nhật hoảng sợ. Toàn thân anh ta run lẩy bẩy. Bấy giờ anh Tuấn mới nói: “Em thấy chưa? Chúa đã quan phòng và Thiên thần hộ mệnh đã bảo vệ chúng ta. Nếu Ngài không quan phòng, làm cho ngọn đèn tắt đi thì có lẽ bọn cướp đã thấy mà đến cướp sạch đồ của chúng ta. Nếu Ngài không quan phòng cho con gà bị chết, để cho nó gáy lên thì có lẽ bọn cướp sẽ nghe, đến mà giết chúng ta rồi”. Nhật cúi gầm mặt xuống không biết nói gì. Kể từ đó, Nhật luôn tin tưởng nơi Chúa, anh luôn cầu nguyện sốt sắng và phó thác mọi sự cho Chúa.

Vâng, Thiên Chúa toàn năng đã làm cho chúng ta biết bao điều cao cả. Chẳng bỏ ta mà lại cho ta được làm người, hằng gìn giữ và che chở ta, cho ta đạo Thánh Chúa Trời cùng nhiều ơn nhiều phép Hội thánh nữa. Chúa Giêsu đã nói “Ai sống và tin vào Ta, sẽ không phải chết”. (Ga 11, 26)

Mã số: 16-098
Giải Viết Văn Đường Trường 2016, Bản tin 9