Kẻ chán đời

[ Điểm đánh giá5/5 ]2 người đã bình chọn
Đã xem: 1705 | Cập nhật lần cuối: 3/10/2016 3:52:06 PM | RSS

Hẳn các bạn đã từng nghe câu chuyện trong Kinh Thánh kể về “đứa con hoang đàng”, một kẻ ăn chơi trụy lạc buộc phải xin bố chia gia tài cho hắn. Người bố nhân hậu chia cho hắn cả một gia tài kếch xù. Vậy mà chỉ trong thời gian ngắn hắn ăn xài phung phí không còn xu dính túi, cuối cùng hắn phải đi ở đợ cho một người dân trong vùng; phải xin đậu muồng heo ăn mà nhét cho đầy bụng, nhưng chẳng ai cho …

Tôi cũng như hắn, kể xấu về hắn chứ bản thân tôi có khác gì! Khi biết vợ tôi ngoại tình, tôi tức điên lên mà chẳng làm gì được cô ta. Trong cơn điên, tôi đã vét sạch tiền của nàng và cha tôi bỏ đi biệt tích. Tôi ăn chơi phung phí, rượu chè, bao gái, hút sách còn hơn cả thằng con hư hỏng kia nữa. Chỉ khác một điều, là khi tôi rơi vào hoàn cảnh khủng khiếp nhất, còn nhục hơn cảnh phải xin đậu muồng heo mà ăn, thay vì quay về nhà xin lỗi cha tôi, xin vợ tha thứ cho tôi, thì tôi lại muốn tự giải thoát cho mình bằng cách đi tím cái …chết! Bởi có trở về thì gia đình tôi cũng tan nát rồi, vợ tôi chắc chắn đã đem theo đứa con duy nhất của chúng tôi đi theo gã tình nhân kia rồi

Tôi đến một vùng đất vốn là nơi nổi danh về thắng cảnh địa lý, nơi có nhiều con sông lý tưởng để tôi có thể tìm cái chết một cách êm ả nhất. Tôi đứng trên một cây cầu cao chót vót, định là sẽ trầm mình xuống dòng sông đen ngòm dưới kia, nơi tôi biết dòng nước sẽ rất lạnh, nước cuồn cuộn chảy như thác đổ cuốn cái xác tôi đi, rồi lạnh lùng nhấn chìm tôi xuống tận đáy sông, như nhấn chìm cái xác thối rữa của một con chó bị người ta vứt bỏ …cho đến khi tôi vĩnh viễn rời xa thế giới này!

Vào lúc tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị nhảy xuống thì tai tôi bỗng nghe tiếng kêu thất thanh của một người đàn bà. Giật thót mình, tôi mở mắt ra, từ trên cao tôi thấy một phụ nữ đang gào thét la lên inh ỏi

- Cứu …cứu con tôi! Làm ơn cứu con tôi!

Chị ta vừa kêu la,vừa chỉ tay xuống con sông nước đục ngầu, nơi có đứa bé đang ngụp lặn chới với giửa dòng nước xoáy. Nhưng giờ phút này tôi chẳng cón nghĩ gì khác ngoài việc tự sát. Không bận tâm đến người đàn bà, tôi lao nhanh xuống sông và lập tức bị dòng nước cuốn đẩy tôi đi. Khi hai tay, hai chân tôi đang quơ quẫy duỗi đạp trong tuyệt vọng, tôi thấy mình vừa đụng phải một cái xác, tay tôi vô tình quơ trúng thằng bé có gương mặt dễ thương bầu bĩnh với đôi mắt nhắm nghiền. Bất giác, tôi chợt nghĩ đến thằng con trai duy nhất của tôi, nó cũng trạc tuổi thằng bé này. Tôi thấy nó đang từ từ chìm xuống. Nghĩ đến con mình tôi bỗng lạnh tóc gáy. Nhanh như cắt tôi túm lấy cậu bé rồi đạp chân thật mạnh bơi trồi lên mặt nước như một phản xạ tự nhiên của một kẻ sắp chết đuối. Tôi vẫn chưa tin mình có thề gặp lại thế giới này và ánh sáng trên bầu trời chói chang kia như làm tôi tỉnh giấc. Có cảm giác tôi và thằng bé như vừa trải qua một cuộc đắm tàu, và chúng tôi đả thoát chết một cách hi hữu. Tôi lấy sức đẩy mạnh đứa bé về phía trước cố sức bơi vào bờ. Tôi không còn đủ sức nữa. Tay tôi vừa chạm vào ai đó thì ngất đi

Tỉnh lại, tôi thấy mình nằm sấp trên vai một người đàn ông lực lưỡng, miệng tôi liên tục ọc ra một thừ nước mặn chát, toàn thân tôi bị nhấc lên nhồi xuống như cục bột nhồi bánh khổng lồ, cho đến khi người đàn ông đặt tôi nằm ngửa trên bãi cát, và ông ra sức làm hô hấp nhân tạo cho tôi… Một lúc sau tôi mới tỉnh hằn. Tôi thấy rất đông người đứng vây quanh nhìn tôi, chắc họ tưởng tôi đã đi gặp …” hà bá! “ Thật bất ngờ và buồn cười làm sao Tôi muốn chết hóa ra lại được sống! Còn cậu bé không muốn chết lại được một thằng sắp chết cứu nó! Cuộc đời đúng là một cuộc trải nghiệm mà Thượng đế chẳng khi nào báo trước cho ai biết…

Người đàn bà khi nãy đến bên tôi cám ơn rồi rít mà tôi chẳng biết chuyện gì! Hóa ra thằng bé được tôi cứu là con của chị. Chị xúc động nắm chặt tay tôi, trào nước mắt, nói tôi là vị cứu tinh đã cứu con chị thoát chết trong gang tấc. Trưa hôm đó, chị mời tôi về nhà chơi cho biết nhà, nhân thể chị ta muốn đền ơn tôi. Tôi từ chối, nhưng chị cố nài nỉ. Cuối cùng tôi nói tôi đang rất đói, tôi muốn có một bữa ăn ngon. Thế là chị thiết đãi tôi một bữa thịnh soạn tại một nhà hàng đặc sản nằm ven bãi biển

Chúng tôi ngồi nói chuyện rất lâu trong nhà hàng. Tôi đói quá ăn hết cả nồi canh chua cá bớp, nó ngon đến nỗi tôi cứ thế ngồi húp xùm xụp cho đến khi cạn đáy nồi mới chịu buông chén. Ngổi nhìn tôi ăn người đàn bà nói không ngớt miệng. Ăn no rồi tôi mới nghe chị ta nói về mình. Chị tên Hân. Trong khi Hân nói tôi ngước nhìn gương mặt tròn trịa xinh xắn của cô nàng. Hân cho biết vừa chia tay chia tay chồng chưa đầy 2 tiếng thì con trai cô gặp nạn, rằng chồng cô là một gã lười thôi thây chẳng biết làm ăn gì, chỉ biết ăn bám vợ, đã vậy còn sáng say chiều xỉn nên Hân muốn chia tay anh ta để giải thoát cho mình

Tôi đi với Hân suốt buổi chiều hôm đó, đến nỗi Hân phải gửi cậu con trai cho một người quen để có thì giờ đi với tôi. Hân bảo, nàng đang rất buồn vì số phận hẩm hiu của mình, nàng đang rất cô đơn. Buổi tối, tôi muốn bỏ đi nhưng Hân cứ muốn giữ tôi lại, vì Hân nói cuộc đời nàng chỉ có đứa con trai duy nhất, nếu không có tôi thì giờ này nàng không còn được gặp nó nữa, nàng nhắc đi nhắc lại câu nói muốn đền ơn tôi, Nghe nàng thủ thì, người tôi như nóng bừng lên, như con chuột đói rã vớ được khúc thịt hầm. Bời, đời tôi còn gì nữa đâu để mà luyến tiếc, vợ tôi thì giờ này chắc đang ở bên gã tình nhân của cô ta rồi. Bây giờ, lúc sắp chết lại có nàng cứu vớt. Đêm đó, chúng tôi vào một khách sạn sang trọng ở bờ biển

Vào khách sạn tôi nhìn đồng hồ đúng 6 giờ chiều. Tình yêu chợt đến nhưng tôi tin đó không phải là mối tình nửa vời hay tình một đêm, bởi nhìn cử chỉ ánh mắt của Hân tôi biết nàng thật lòng muốn đến với tôi, Nàng trân trọng tôi, luôn miệng ca ngợi tôi là một anh hùng, một kẻ đã gây cho nàng ấn tượng sâu sắc. Nàng bảo, người đàn bà không chỉ thích nhất người đàn ông hào hoa phong nhã, mà còn thích tính cách một “ chính nhân quân tử “, có “ lòng quả cảm “! Tôi nghe nàng thốt ra những từ ngữ “ đao to “ đó mà phát ngượng, thành ra, tôi nghĩ cô nàng đã lầm to! Một “ chính nhân quân tử “ sao lại lấy cắp tiền của vợ đi bao gái ăn chơi không còn xu dính túi đến phải đi… tự sát! Thật nhục nhã xấu hổ làm sao! Cũng may, nhờ tự sát mà tôi gặp được nàng

Dẩu sao, tôi quyết không muốn bỏ qua cơ hội được ở bên một cô nàng xinh đẹp như Hân, vào lúc này, bất chấp nàng có chồng con hay không tôi vẫn muốn có nàng. Vào lúc chùng tôi chuẩn bị cho cuộc truy hoan mang mầu sắc lãng mạn, tương tự như mấy bộ phim “đen” mà tôi thường hay coi lúc nửa đêm, thì tiếng chuông bỗng vang lên từ chiếc điện thoại nàng để trên bàn. Ai đó đã báo cho Hân biết đứa con trai của nàng đã bị bố nó bắt đi. Nghe tin, Hân bủn rủn tay chân, phải mất một lúc sau nàng mới bình tỉnh trở lại. Hân hớt hãi đi tìm con của nàng. Tôi chạy theo Hân một lúc thì đến một nơi mà tôi thấy rất quen. Đúng rồi! Đó là nơi có chiếc cầu cao tôi từng đứng đó gieo mình xuống dòng sông đục ngầu dưới kia. Không thể tin được, tôi và Hân choáng ngợp khi trông thấy người đàn ông tôi đoán là chồng của Hân đang đứng trên bục cao của cây cầu cùng với đứa con trai. Có vẻ như họ sắp nhẩy xuống tự sát! Nếu đúng như vậy thì ngày hôm nay đúng là ngày của những kẻ ngu xuẩn, giống như tôi, kẻ muốn chết lãng nhách!

Thật tội nghiệp cho Hân khi phải chứng kiến cảnh này, nàng gần như tuyệt vọng trước anh chồng đang toan tính làm điều dại dột. Người chồng hăm dọa, nếu Hân không quay về anh ta sẽ ôm đứa con nhẩy xuống sông ngay lập tức. Hân gào lên chửi rủa hắn, nhưng rồi nàng cảm thấy hối hận, nàng van xin hắn đừng giết chết đứa con, nó không có tội gì, mọi tội lỗi là do nàng. Hân hứa sẽ quay về. Tôi chợt hiểu ra,dẫu sao Hân vẫn là người mẹ tuyệt vời, với nàng đứa con vẫn như một báu vật. Và sư có mặt của tôi lúc này chẳng khác gì mồi lửa gần bên bình gas đang bị xì. Vậy nên tôi lập tức bỏ đi. Tôi bỏ đi trong hy vọng rằng chồng Hân sẽ kịp nghĩ lại, mong họ đừng làm điều ngu xuẩn như tôi đã từng làm

Đêm đó, tôi lê lết trên bãi biển vì chẳng còn một xu dính tùi. Tôi muốn mua rượu uống cho thật say, để tôi có thể quên đi mối tình chóng vánh giửa tôi và Hân nhưng không biết phải làm sao. Tôi lại thấy đói cồn cào ruột gan và cứ thế bước đi, tôi đi mãi chẳng biết về đâu.

Hóa ra tôi tự lần mò về đến nhà vào lúc nửa đêm. Trong màn tối mịt mù, tôi thoáng trông thấy hai bong người vẫn đang ngồi trước cửa nhà. Nhìn kỹ, tôi nhận ra vợ tôi và đứa con trai đang ngồi trên ghế đá trước nhà tựa đầu vào nhau. Tôi biết họ đang oán hận tôi! Có thể họ đang chờ gặp tôi để lôi tôi ra công an. Nhưng vào lúc này, tôi đang đói rã ruột, lại thêm nỗi nhớ thằng con trai đến phát điên lên, chỉ cần nhìn thấy nó thôi tôi cũng hả lòng dạ. Bây giờ, tôi chỉ muốn gặp đứa con một lần rồi muốn ra sao thì ra. Nghĩ đến đó tôi mạnh dạn bước vào sân nhà

Vừa trông thấy tôi, thằng con trai đang ngồi gục đầu bên mẹ bỗng choàng dậy chạy ào đến ôm lấy tôi òa khóc : “ Sao bố đi lâu quá không về với con! “. Tôi ôm chặt lấy nó lòng đau như xát muối. Vơ tôi đứng chết lặng nhìn tôi tay gạt nước mắt. Tôi định đến xin lỗi nàng, thì cha tôi từ trong nhà bước ra. Trông thấy tôi ông không giấu được xúc động, nghẹn ngào, ông nhào đến …ôm chặt lấy thằng con, Bố tôi nói, từ lúc tôi đi cả nhà ngày nào cũng ra sân ngồi ngóng chờ tôi trở về, hôm nay cũng vậy, bố tôi mệt nên đi nghỉ sớm, vợ con tôi vẫn ngồi chờ tôi trên ghế đá “ Sao lại như thế! Một thằng ôn vật như con thì có đáng gì để cả nhà phải ngồi trông chờ nó, hả bố!” Tôi nói với bố tôi như vậy cảm thấy mình chỉ muốn chui đầu xuống đất. Nhưng con trai tôi vui mừng hơn bao giờ hết, bởi nó trông thấy bố vẫn mạnh khỏe trở về. Bố tôi nói ngày mai sẽ làm tiệc ăn mừng

Buổi trưa hôm sau, khi cả nhà quây quần, vui vẻ ăn tiệc mừng.Vợ tôi vẫn chưa nói gì với tôi. Đang ăn bỗng nàng bỏ đi đâu đó. Tôi đi tìm vợ thì thấy nàng đang quỳ chắp tay trước tượng Đức Mẹ. Lát sau, vợ tôi quay ra, trông thấy tôi nàng chạy đến ôm chặt lấy tôi. Nàng chỉ nói một câu duy nhất : “ Cám ơn Chúa và Mẹ Maria“. Tôi cảm thấy vơ tôi vừa bật khóc sau khi nói câu ấy. Nàng kể, từ lúc tôi bỏ đi không đêm nào hai mẹ con không quỳ trước Đức Mẹ cầu nguyện cho tôi, mong ngày tôi quay về.

Nghe vợ nói tôi chợt nhớ lại tất cả, từ lúc lao mình xuống dòng sông chạm vào thằng bé sắp chết đuối tôi giờ đã hiểu vì đâu, động lực nào khiến tôi ra tay cứu thằng bé, để rồi nhờ đó tôi đã tự cứu mình, có phải chính Đức Mẹ đã khiến tôi làm như vậy, vì Mẹ muốn cứu lấy linh hồn tôi. Khi tôi vào khách sạn với Hân, chuẩn bị ngoại tình, thì cũng chính Mẹ khiến tôi phải rời xa người đàn bà đó. Tất cả, chắc chắn có bàn tay của Mẹ khi tôi hiểu rằng đêm nào vợ tôi cũng quỳ trước Mẹ cầu nguyện cho tôi …

Chỉ nói riêng về đứa con thơ ngây thiếu vắng tình cha thôi tôi cảm nhận mình đã quá tàn nhẫn rồi, việc người cha từ chối cuộc sống đã là một điều sai lầm không thể chấp nhận được. Tôi không nhận ra được rằng đứa con trai lành mạnh của tôi chính là món quà quý báu mà tạo hóa trao ban. Dù cho chúng tôi đang thiếu thốn, ngôi nhà chúng tôi vẫn cũ kỹ rách nát, vợ con tôi vẫn bình an như hôm qua là quá đủ! Tôi cám ơn Chúa ví mình đã khác, đã đổi mới. Bây giờ tôi mới hiểu ra ” hạnh phúc tiểm ẩn trong chính tôi bấy lâu nay mà tôi lại muốn lánh xa nó “. Có lẽ với cuộc sống như vầy vẫn có thể sống vui…”. Và như thế, tôi nhận ra bổn phận và trách nhiệm của mình. Tôi có thể mang lại niềm vui cho vợ con tôi và cả cho người khác. Tôi cám ơn Chúa một lần nữa cuộc sống có ích cho cuộc đời vẫn là trên hết.

Mã số: 16-026

Giải viết văn đường trường 2016 - Bản Tin 03