Lá thư thức tỉnh (Giải Viết Văn Đường Trường 2016)

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 1771 | Cập nhật lần cuối: 1/15/2016 12:10:10 PM | RSS

Ước ao hạnh phúc trào dâng
Bước theo tiếng gọi xin vâng một lòng.

Tôi sinh ra và lớn lên trên mảnh đất đồi núi trùng điệp vùng Đông Bắc. Vốn dĩ quê tôi nghèo vì địa hình toàn đồi với núi. Việc đi lại rất khó khăn dẫn đến cái thiếu cái khát về con số, cái chữ, điều đó càng khiến quê tôi thêm nghèo hơn, không những nghèo mà thật khổ, cả vật chất lẫn tinh thần.

Chứng kiến cảnh lam lũ của bố mẹ, anh chị và cả làng quê như thế. Tôi thương cho họ, tôi khóc cho họ và cho cả cái kiếp người của mình. Tôi đâm ra sợ hãi khi mỗi lần tôi thử mường tượng ra viễn cảnh tương lai của chính mình. Ôi! Rồi tôi lại đi vào vết xe đau khổ của những người thân yêu hay sao?

Ấy thế, thời gian phải sống và chứng kiến hoàn cảnh khó khăn đó đã hình thành trong tôi một tinh thần tươi sáng, một nghị lực sống. Với ước ao thoát khỏi khó nghèo, tôi đã đặt ra mục tiêu phải học thật giỏi để được học cao lên nữa. Vì chỉ có học cao lên thì tôi mới mong thoát khỏi cái cảnh tù túng quê mùa, nghèo khổ đó…

Thời gian trôi đi thật nhanh. Vậy là kể từ khi đề ra mục tiêu ấy cho đến nay, phải nói là cứ như giấc mơ vậy, vì tôi đã thành công mĩ mãn theo ý định ban đầu của chính mình.

Ra là, tôi đã trình bày ước vọng của tôi cho bố mẹ và họ đã đồng ý. Vì lý do tôi đưa ra lúc ấy thật rất chính đáng. Bởi bố mẹ tôi sinh được bảy anh chị em chúng tôi. Ba người chị của tôi đã lấy chồng cả rồi, mà bố tôi luôn ao ước dâng lên cho Chúa một người con, tức là được một đứa đi tu.

Lý do đi học thì mới trở thành tu sĩ dễ dàng được sự chấp thuận của bố mẹ, riêng tôi thì khi đó tôi cũng thích được trở thành nữ tu lắm. Vì mỗi lần có dịp lễ lớn nào đó của giáo xứ, tôi chỉ cần nhìn thấy các nữ tu thôi là tôi cũng mê mẩn cả rồi, nơi họ như toát lên một sự thánh thiện và thanh thoát mà chỉ những người đi tu mới có.

Thế là tôi khăn gói lên đường tới một môi trường xa xôi nhưng không xa lạ. Bởi nơi đây tôi có một người dì ruột, từ trước tới nay dì vẫn luôn thương yêu gia đình tôi, nhất là chị em chúng tôi, dì thương cho cảnh đông anh chị em chúng tôi, nhà mà đông con quá thì không thể chăm sóc chu đáo cho từng đứa như hai đứa con nhà dì được. Thế là, việc biết rằng tôi vào ở cùng dì làm dì hết sức vui mừng. Còn gia đình tôi thì cũng bớt đi một gánh nặng, họ rất an tâm về tôi.

Mọi việc cứ theo giòng đời trôi đi trong lặng lẽ, nó được diễn ta tưởng chừng như quá bình yên hay không hề có sóng gió. Nhưng thực tế thì hoàn toàn khác, vì những con sóng ngầm luôn mạnh mẽ trong tôi, những suy nghĩ trong tôi đã gần như thay đổi và tưởng chừng là quá bất ngờ, liên tiếp, chỉ trong vòng hơn 3 năm. Thế nhưng tôi đã cho là mình thật tài tình vì chỉ có mình tôi mới rõ chính bản thân mình, còn bố mẹ nơi quê nhà thì chẳng hay biết gì, ngay cả đến dì tôi, người mà đã cùng tôi sống trong một mái nhà khoảng thời gian ấy vẫn luôn tin tưởng tôi không một chút nghi ngờ. Để lúc này ngẫm lại tôi rất xấu hổ với chính mình và với mọi người.

Đời như gió thoảng mây bay
Ăn chơi cho thỏa việc hay từ từ

Khi tôi muốn thỏa mãn những nhu cầu của lòng mình, tôi đã biện minh cho tất cả. Việc cúp tiết trên trường để đi chơi, lấy lý do học nhóm để đi tụ tập ăn uống… Cái cớ là đi tình nguyện giúp đỡ người nghèo, trẻ em cơ nhỡ… Nhưng thực chất chỉ toàn là nhưng điều gian dối, tất cả để ngụy biện cho tội lỗi của bản thân mình. Tôi lo sợ sẽ bị mọi người phát hiện ra âm mưu của mình nên ngay từ những ngày đầu dính bén vào những trò chơi đó, tôi đã lên một kế hoạch thật tỉ mỉ, cẩn thận. Tôi khéo léo trong từng cách xưng hô, ứng xử với mọi người và trước mặt dì, tôi càng phải kỹ lưỡng hơn, để chẳng ai nghi ngờ gì mà trái lại càng tin tưởng mình hơn. Tôi không cho rằng mình tốt đẹp gì hay mình đúng đắn khi làm như thế, nhưng lúc đó, tôi có cảm giác là mình thấy có một sự kích thích hứng thú, vì mình đã thành công khi đề ra một kế họch và kế hoạch ấy đã đem lại kết quả tuyệt vời, theo cái suy nghĩ quá đơn giản lúc bấy giờ của tôi.

Mỗi chiều Chúa Nhật đều có một nhóm bạn tới tận nhà dì tôi để xin phép dì cho tôi đi cùng chúng với lý do mà chúng tôi đã bàn bạc trước là đi sang nhà thờ của xứ bên dâng lễ, để có dịp cùng kéo thêm những bạn khác cùng đi tham dự thánh lễ. Lý do quá tốt lành. Ôi! Như thế thì tốt quá rồi còn gì. Đó là câu đầu tiên mà dì tôi thốt ra, khi nghe lũ bạn tôi xin phép cho tôi đi cùng chúng. Từ đó, cứ mỗi chiều Chúa Nhật chúng tôi lại tha hồ bay nhảy, tung tăng đến hết những nơi nào chúng tôi muốn, công viên, quán bar, karaoke…

Thói quen như đã ngấm vào trong người tôi, khiến tôi không thể quên hay bỏ sót buổi nào. Tuần nào mà tôi không tới mấy chỗ đó, tư tưởng tôi cứ bứt rứt không yên.

Lá thư thức tỉnh (Giải Viết Văn Đường Trường 2016)Một lần dì tôi nói với tôi: Hôm nay có Linh mục mới, về nhận xứ, lễ này con đi lễ ở đây cùng dì nha? Tôi vâng dạ cho phải phép rồi cùng dì đi tham dự thánh lễ, vào trong nhà thờ ai ai cũng trang nghiêm và có vẻ rất sốt sáng. Còn tôi thì, tôi chẳng có chút tâm tình nào, bởi đầu óc tôi đang ở một khu vui chơi nào đấy. Tôi cầu mong sao cho thánh lễ nhanh kết thúc để tôi được giải thoát. Cuối cùng rồi thánh lễ cũng xong, tôi nhanh nhẹn về nhà cho thật nhanh, rồi tôi chúi đầu vào chuẩn bị bữa tối. Đang loay hoay, bỗng tiếng dì vọng ra từ phía nhà trên: Hương ơi! Con có thư này, thư của bố mẹ từ quê gửi vào đó, thế là sướng nhất rồi nha.

Tôi chạy vội lại chỗ dì và nhận lá thư từ tay dì. Tôi cảm ơn dì. Rồi lại quay vào trong bếp, tôi tính để khi nào làm xong mọi thứ thì mới xem sau, vì thực tế tôi cũng không hứng thú cho lắm, mấy lần trước tôi cũng đã nhận thư từ nhà gửi vào mà, nói chung cũng không có gì lạ lẫm quá, vẫn mảnh vườn, vẫn nương đồi và những công việc, tôi gần như chán ngấy cái cảnh ấy rồi… Bởi vậy, tôi không lấy làm sốt ruột hay vội vàng mở thư. Đó là cái lý do mà tôi cảm thấy rất chính đáng.

Vừa ăn tối cùng dì xong, tôi có điện thoại, bạn tôi gọi để thông báo có quán mới khai trương hay lắm, nó nói tôi nhanh chân ngay bây giờ kẻo muộn. Trong tôi lại mừng như bắt được cờ vậy, thế là tôi lại kiếm lý do “chính đáng” ra ngoài. Tối khi về tới nhà thì cũng đã khuya và thêm phần rã rời vì tôi đã hò hét, nhảy nhót quá sức. Sáng hôm sau, tôi lại “phải” đi học, trưa đi học, tối đi học. Đó là lịch trình của tôi mà dì biết… Việc lên lịch cho một tuần rồi một tháng là việc mà tôi cần phải rõ ràng.

Hôm nay, đã tròn một tháng mười ngày kể từ ngày tôi nhận được lá thư bố mẹ gửi cho, giờ tôi mới mở ra xem, bởi hôm nay tôi đang có nỗi buồn. Hẳn khi ai đó biết điều này sẽ cho rằng tôi là một dứa con bất hiếu, vô tâm? Phải, chính tôi cũng cho rằng mình là kẻ vô tích sự, là đứa con mất nết.

Chính tôi đã nỗ lực ra khỏi cái vỏ bọc để vươn lên, nay cũng chính tôi đi vào con đường lầm lạc. Tôi đã đi quá xa so với dự tính, xa hơn cả những gì đáng thuộc về mình, đi xa khỏi cái gốc rễ máu thịt cả mình để lao vào những cuộc chơi bời cho thỏa những ham muốn trần gian. Trước kia tôi đã ước, chỉ ước sao cho thoát khỏi đói nghèo; nhưng nay tôi lại chà đạp lên đồng tiền mồ hôi xương máu của bố mẹ, tôi đã khao khát được học hành cho tới nơi tới chốn; nhưng giờ thì, tôi lại vứt bỏ thời gian mà mọi người đã hy sinh để dành cho tôi. Và tôi đã có một khát vọng, một ước mơ được trở thành một nữ tu thánh thiện; ấy thế mà tôi lại sống buông thả, tôi lao mình vào guồng quay của hưởng thụ, của dục vọng tầm thường…

Để rồi, chính giây phút này đây. Khi trên tay tôi đang cầm lá thư của hơn một tháng trước mà bố mẹ đã gói trọn tình yêu thương, sự biết ơn cho tôi nữa chứ, thế mà tôi lại vô tâm làm ngơ, để cho nó bị quên lãng trong thói xấu xa…

Mắt tôi không ngừng rơi những giọt lệ của hối hận. Trong thư bố mẹ tôi đã nhắn nhủ và họ cảm ơn tôi: Bố mẹ lấy làm vui mừng và hạnh phúc lắm con gái à, khi biết tin con mạnh khỏe và chăm ngoan, lại siêng năng đi nhà thờ, luôn giúp đỡ mọi người. Bố mẹ lấy làm hãnh diện và tự hào vì đã sinh ra một người con ngoan hiền như con. Con biết không, từ ngày con có ý hướng đi tu thì mẹ con gần như khỏi hẳn bệnh, còn bố thì rất ít khi “thèm rượu” đôi khi bố còn sợ rượu nữa con gái à. Bố nói thật đấy, có những chuyện mà chính bố cũng không thể tin được là nó đã xảy đến gia đình mình, mầu nhiệm lắm con ơi. Mà cả các anh chị em nhà mình nữa, mọi người đều khỏe mạnh cả, bình an và hạnh phúc, thật lạ lùng phải không con gái? Bố tin và biết rằng: Con đã cố gắng rất nhiều phải không? Con đã sống rất tốt và cầu nguyện rất nhiều cho gia đình mình, nên Chúa mới thương ban cho gia đình mình có được như ngày hôm nay. Bố thương con nhiều…

Đọc đến đây, tôi đã gào thét lên thật to vì không thể kìm nén nổi cảm xúc của chính mình, nó như một nguồn lực vô hạn bị chôn chặt suốt những tháng ngày tôi mê mải rong chơi, nay bùng lên và nổ tung. Nước mắt tôi sau gần 3 năm ngủ. Không còn phải là nước mắt của những lần té ngã, đau và chảy máu, cũng không phải là nước mắt của sự tủi thân vì bị la rầy, mắng nhiếc khi làm sai việc gì. Nhưng đó là những giọt nước mắt của xấu hổ, của ân hận, những giọt nước mắt rỉ ra từ trái tim, tận sâu thẳm cõi lòng.

Tại sao lại có một sự hiểu lầm vô duyên đến như thế?

Tại sao Chúa không đánh phạt con, mà còn ban hơn cả những gì con đã cướp của Chúa? Tôi đã thưa với Chúa như vậy. Tôi thiết nghĩ Chúa muốn thử thách tôi hay mốn chơi trò đánh tráo kết quả? Nhưng Người muốn gì thì thực sự tôi không thể có tài để biết đươc, trong lúc đó tôi chỉ còn mối hoài nghi, phải chăng Chúa đùa giỡn với tâm hồn dại dột của tôi?

Tôi đã đi ngược lại hoàn toàn với những định hướng thuở ban đầu, trong trắng, đơn sơ ấy. Tôi đã sống hai mặt, thật giả tạo với bố mẹ, với dì tôi, những người đều hết sức yêu thương, tin tưởng tôi. Ấy vậy, tôi cũng chẳng nể nang gì hết. Rồi chính Chúa, Người là Đấng đã cho tôi tất cả, từ tấm thân bé nhỏ, trần truồng, lớn lên, cơ hội, ước mơ, khao khát… Để tôi trả lại cho Người sự xúc phạm, sự vong ân bội nghĩa như thế này hay sao?...

Vẫn yêu mãi khi tình người thay đổi
Vẫn trao ban cả khi chẳng được gì
Vẫn đợi chờ chẳng tính toán chi li
Vì Ta yêu một tình yêu bất diệt.

Lời Chúa đã vang vọng trong tôi. Chảy tràn nơi tâm hồn tôi ngay lúc này. Sau bao tháng ngày mộng mị trong những thói đời, khi mệt mỏi rã rời, tôi lầm lĩ lê bước quay về, bước về tựa mình vào vòng tay yêu thương của Chúa. Ngày lễ thánh Anna Bổn mạng của tôi, tôi luôn biết và tin rằng người luôn cầu thay nguyện giúp cho tôi…

Tôi chợt tỉnh. Chẳng có ai kết án hay vạch tội tôi cả, ngay cả Chúa. Nhưng chính tình yêu thương vô bờ của người qua bố mẹ, qua dì, qua những người xung quanh tôi đã đánh thức tôi, đã cho tôi được sống lại, để tôi được bắt đầu lại từ đầu. Tôi khao khát được sống mãi trong ánh sáng của tình yêu. Một tình yêu đích thực.

Mã số: 16-010
Giải Viết Văn Đường Trường 2016, Bản tin 1