Linh mục điên (Giải Viết Văn Đường Trường 2016)

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 1400 | Cập nhật lần cuối: 4/24/2017 6:21:53 AM | RSS

Linh mục điên (Giải Viết Văn Đường Trường 2016)Thời gian vùn vụt tựa bóng câu, điều gì Chúa muốn Ngài ắt thực hiện.

Chuỗi ngày tu luyện trong chủng viện kết thúc. Thầy Lộc ung dung trở về giáo phận với số điểm cao nhất khóa. Trong khi đó, các giáo sư lắc đầu ngao ngán về bài luận của thầy Hoàng. Sửa đi sửa lại trầy trật, cuối cùng thầy Hoàng cũng có một bài luận tạm gọi là ổn với số điểm trung bình.

Đức Giám mục quyết định đặt tay truyền chức linh mục cho thầy Hoàng và các thầy cùng lớp. Vì là anh em linh tông nên sau khi thụ phong, cha Hoàng và cha Lộc được sai về giúp cha cố một năm nữa để có thêm kinh nghiệm mục vụ.

Sau một năm làm cha giúp, Đức Giám mục bổ nhiệm các cha đi làm cha xứ. Cha Hoàng đi coi một xứ miền quê còn cha Lộc về coi một xứ lớn nằm giữa thị trấn. Hai xứ cách nhau chừng hơn chục cây số nên thỉnh thoảng, cha Lộc lại tới thăm cha Hoàng. Mỗi dịp như thế hai anh em lại thức thâu đêm hàn huyên tâm sự.

Từ nhỏ, cha Lộc đã hiện rõ là một người tràn đầy năng lực. Nay Chúa thương chọn làm linh mục, cha càng có điều kiện để phát huy khả năng vốn có. Với tính cách lanh lẹ, hoạt bát cha Lộc nhanh chóng bắt kịp đời sống của giáo xứ nên giáo dân yêu quý và chiều chuộng. Đặc biệt, Chúa cho cha khả năng giảng thuyết hấp dẫn. Ngoài chuyện giảng Lễ cuốn hút, cha Lộc còn rất quan tâm đến việc kiến thiết cơ sở hạ tầng. Ở xứ chưa đầy bốn năm mà cha đã xây được một nhà thờ và hai nhà nguyện, mua sắm sửa sang nhiều công trình. Thế nên, Đức Giám mục chỉ định cha Lộc làm cha linh hướng cho cộng đoàn Lòng Chúa Thương Xót trong toàn giáo phận. Được trao bổn phận mới, cha Lộc như hổ mọc thêm cánh, cha thường xuyên đi dâng Lễ khắp nơi trong giáo phận. Cuối năm trước, cha Lộc tậu ngay chiếc xe bóng nhoáng gần tỉ rưỡi bạc.

Trong khi đó, cha Hoàng lại trầm ngâm ít nói. Ngài không có khả năng giảng thuyết và cũng chẳng có tài xây dựng. Vì thế, giáo dân hay so sánh ngài với các cha khác. Nhiều người cay nghiệt gọi cha là linh mục trẻ nhiều tuổi. Không có khả năng giảng và xây nhà thờ, Chúa lại bù cha Hoàng trái tim rộng mở. Chiều chiều, cha Hoàng bách bộ tới thăm từng gia đình trong giáo xứ. Những người lương dân trong vùng đều biết và quý cha lắm. Đặc biêt, cha Hoàng được ơn riêng trong bí tích hòa giải. Cha tận tình khuyên bảo hướng dẫn hối nhân. Ai đến xưng tội với cha khi về đều cảm thấy an yên. Cha Hoàng dành riêng ngày thứ sáu để giải tội cho giáo dân. Ban đầu giáo dân chưa quen, chẳng có người cha Hoàng vẫn kiên trì ngồi tòa chờ đợi. Về sau thành nếp cứ thứ sáu, giáo dân lại thu xếp rủ nhau đi xưng tội. Người trong giáo xứ rỉ tai nhau, giáo dân các xứ lân cận cũng kéo đến xưng tội “ké”. Rồi những người lương dân cũng kéo đến xin xưng tội với cha, xin cha khuyên bảo. Người ta thường xuyên bình luận về cha Hoàng. Mấy năm về đây, ông cha Hoàng không xây được cái nhà thờ nào, chẳng có bài giảng nào ra hồn nhưng ai cũng muốn xưng tội với ông, cũng có hơn hai chục người gia nhập đạo. Kể cũng lạ.

Vào buổi sáng đầu đông se lạnh, cha Hoàng tản bộ trong khuân viên nhà xứ. Cha vừa đếm những chiếc lá rơi, miệng vừa lẩm nhẩm lần hạt. Điện thoại kêu, số điện thoại lạ hoắc. Bên kia giọng một người phụ nữ vang lên.

- Alo… Cha Hoàng đấy ạ…

- Phải rồi! Xin lỗi ai vậy ạ…

- Dạ. Con là Hồng, bạn của cha Lộc. Cha Lộc cho con số điện thoại của cha.

- Chào chị Hồng. Chị có chuyện gì mà lại gọi cho tôi vậy.

- Thưa cha. Qua cha Lộc, con biết cha đang coi ở mộ xứ nghèo đường xá khó khăn. Vợ chồng con được Chúa thương cho của ăn dư giả nên con muốn giúp cha một số tiền để cha mua ôtô đi lại cho tiện…

- Dạ cảm ơn chị… tôi… tôi không biết lái xe với lại…

- Không sao cha ơi, con sẽ giúp cha thi bằng lái xe, lái xe dễ lắm…

- Nhưng…

- Không nhưng gì hết, cha cứ nghe con. Thế cha nhé. Con sẽ gửi tiền cho cha.

- Vậy chị để tôi suy nghĩ đã. À không. Chị có thể giúp tôi việc khác được không.

- Việc gì vậy cha. Con sẽ giúp nếu có thể.

- Chị có thể mà. Tôi đang muốn xây dựng một ngôi nhà tình thương, vậy chị có thể lấy số tiền cho tôi mua xe để giúp tôi mua đất cất nhà được không?

- Ôi! Lạy Chúa. Con chẳng thấy ai hâm như cha. Ôtô không muốn mua lại đi xây nhà tình thương. Nhưng không sao, con thích cái hâm của cha. Con sẽ giúp cha. Con sẽ gặp cha vào một ngày gần nhất.

- Vậy cảm ơn chị trước. Hôm nào rảnh, mời chị qua nhà xứ tôi chơi.

- Dạ vâng con chào cha…

Tiếng loa điện thoại vừa dứt mà lòng cha Hoàng nở tràn niềm vui. Ước nguyện bao năm nay của cha giờ bỗng dưng Chúa thương nhận lời bất ngờ đến thế. Đúng là, kẻ Chúa thương dầu có ngủ/ người vẫn ban cho đủ tiêu dùng.

Chẳng bao lâu sau nhờ sự giúp đỡ của vị ân nhân tên Hồng bạn cha Lộc, cha Hoàng đã mua được đất rộng gần năm ngàn mét cách nhà xứ hơn một cây số. Cha cho xây hai dãy nhà cấp bốn, mỗi dãy năm gian. Nhà cửa ổn định cha đi mời những người không có nhà cửa đến ở, không phân biệt người lương người giáo. Lúc đầu, thấy cha làm như vậy nhiều người có cả giáo dân ra mặt phản đối, có người ác mồm ác miệng bảo cha là đồ điên. Những người nghèo được cha mời nghi ngại không dám đến. Cha Hoàng buồn lắm, nhưng cha biết việc của Chúa ắt Chúa sẽ làm. Thế rồi, cũng có gia đình đến xin ở nhờ nhà tình thương của cha. Đó là mẹ con Huy. Bố Huy bị chết đuối từ hồi Huy còn đỏ hỏn. Mẹ Huy ở vậy tần tảo nuôi con ăn học. Huy thương mẹ, chăm chỉ học hành. Nhưng cuộc đời chớ chêu. Khi Huy đang học mười hai, mẹ Huy bị tăng huyết áp rồi tai biến nên liệt nửa người. Huy phải bỏ học để chăm sóc mẹ. Để chữa trị cho mẹ, Huy phải ngậm nước mắt bán đi căn nhà và toàn bộ ruộng đất. Đang êm ấm bỗng dưng trở thành vô gia cư, Huy không biết phải đưa mẹ đi đâu thì cha Hoàng tới mời hai mẹ con về ở nhà cha. Hai mẹ con là người ngoại đạo nhưng vốn đã nghe biết về cha Hoàng. Đang buồn ngủ gặp chiếu manh, ngay hôm sau Huy đưa mẹ và dọn đồ tới nhà tình thương của cha Hoàng.

Huy nhanh nhẹn, tháo vát giúp được cha Hoàng rất nhiều việc. Cha Hoàng thương Huy phải bỏ học dở chừng. Năm sau, cha tìm người đỡ đầu giúp Huy đi học trở lại. Thật không may, ở chưa được bao lâu, mẹ Huy tái bệnh hôn mê sâu phải đưa ra bệnh viện trung ương cấp cứu. Bác sĩ bảo, muốn giữ mạng sống và hồi phục được phải chồng ra ba trăm triệu. Huy lặng người đi, cậu gọi điện cho cha Hoàng đến đón và lo giúp hậu sự cho mẹ. Cha Hoàng hiểu chuyện, khuyên Huy bình tĩnh chờ cha đến. Cha Hoàng chạy xe máy tới, trên tay cầm một bọc ni-lông đen ngòm vuông vắn. Cha đưa cho Huy và bảo, tiền đây con, con an tâm chữa bệnh cho mẹ nhé. Sau này, khi có tiền con trả cha sau cũng được…

Đón mẹ Huy từ viện trở về, cha Hoàng quyết định giao cho Huy đứng tên toàn bộ mảnh đất đó. Thấy mẹ Huy được cứu và sống vui vẻ, nhiều người trước đây từ chối lời mời của cha Hoàng chạy đến xin cha được vào ở đó. Cha Hoàng vui vẻ nhận lời không từ chối một ai. Người ở càng ngày càng đông, mỗi ngày cha Hoàng phải đến đó thu xếp, dọn dẹp, nấu nướng và tắm rửa cho những người bất toại. Khi mọi việc đã ổn định, cha mời sơ bề trên cho các sơ đến giúp. Thấy cha Hoàng có tấm lòng rộng mở, sơ bề trên chẳng có cách gì từ chối.

Mọi việc tưởng như đang tiến triển tốt đẹp thì bỗng nhiên một cú sét giáng xuống đầu cha Hoàng. Giữa buổi trưa hè oi bức, Huy kéo theo một nhóm người lạ mặt về phá tan hoang tường rào nhà tình thương và đuổi hết những người đang ở đó. Ông trùm chạy đến xem xét thì bị túm cổ đánh dúi dụi. Huy không nói lời gì, cứ đứng thẫn thờ, trên khuân mặt cậu có những vết tím bầm do ai đó đánh.

Cha Hoàng đành bất lực. Mọi giấy tờ đều nằm hết trong tay Huy. Nhà đất đều là của cậu ta, cha Hoàng chẳng có quyền hành gì trên đó. Mãi sau này, người ta mới biết đó là một cái bẫy, Huy cũng chỉ là nạn nhân mà thôi. Khi đi nộp hồ sơ thi đại học, Huy bị người ta ép ký vào một tờ đơn tố cáo cha Hoàng. Huy không chịu ký, và họ bắt trói Huy và tra tấn cậu dã man. Biết cậu là người đứng tên nhà đất, họ đưa cậu về đó làm bình phong để phá tan ngôi nhà tình thương của cha Hoàng.

Từ hôm nhà tình thương bị phá tường, cha Hoàng suy sụp hoàn toàn. Cha không kịp định hình xem chuyện gì đang xảy ra. Cha Hoàng cũng không đi đâu được xa vì cứ ra khỏi nhà xứ là lại có mấy người bám đuôi. Biết chuyện, cha Lộc đến đến động viên cha anh nhưng khi về cũng gặp biết bao chuyện khó dễ. Cha Hoàng bị cách ly, không ai dám đến gần, nhà xứ thành nơi nội bất xuất ngoại bất nhập, nhà thờ không có người đến đọc kinh, không có Thánh Lễ. Không đi đâu được, cha Hoàng dành thời gian lần hạt xin Đức Mẹ phù trợ. Cha nhớ về biến cố gặp Đức Mẹ trong mơ. Cha cứ ngẩn ngơ đếm từng chiếc lá rơi rồi lại lẩm nhầm đọc kinh lần hạt. Có mấy người thân tín với cha, thỉnh thoảng lén đến thăm và tiếp tế thực phẩm cho cha thấy cha như vậy họ buồn lắm. Họ về kể với mọi người về hoàn cảnh bi đát của cha. Chẳng hiểu nguồn ra sao mà bỗng dưng trong vùng đồn cha Hoang bị điên, ngày nào cũng ra sân nhặt lá rồi lẩm nhẩm đọc linh tinh.

Mấy hôm sau, một toán giáo dân họ lẻ mà cha Hoàng coi sóc kéo đến nhà xứ. Họ đến để tra vấn cha Hoàng về số tiền ba trăm triệu Tòa Giám mục giúp đỡ giáo họ ngôi nhà thờ đang dang dở. Cha Hoàng buồn lắm, cha mời họ về chờ cha bình tâm rồi mới trả lời. Nhưng họ không đồng ý, họ tổng sỉ vả cha Hoàng một trận thậm tệ. Họ chửi cha là đồ điên, đem hết tiền xây nhà thờ cho gái, xây nhà cho gái ở, giờ không có tiền chu cấp nữa nên bị thằng con phá tan hoang nhà cửa. Cha Hoàng không nói được gì nữa, cha quá bất ngờ, cha chỉ biết quỳ sụp trước tượng Đức Mẹ. Sỉ vả cha Hoàng chán chê, họ kéo nhau lên ôtô đang chờ sẵn chạy thẳng ra Tòa Giám mục để đâm đơn tố cáo cha Hoàng.

Cha Hoàng ở lại thui thủi một mình. Cha nhìn lên tượng Đức Mẹ. Trong suốt cuộc đời, chưa bao giờ cha cảm thấy buồn và thất vọng đến vậy. Người đời có thể chửi cha đủ thứ, thậm chí có thể đánh cha, giết cha, nhưng còn gì đắng cay cho bằng những lời nhục mạ, xúc xỉa lại được thốt ra từ miệng những giáo dân mà hàng ngày cha vẫn đến cho hiệp lễ. Cha thấy đời tu, sao rẻ mạt thế, sao trái ngang thế, sao đắng cay thế. Nhà thờ hôm nay không xây, ngày mai có thể xây nhưng mạng người không cứu ngay thì chẳng còn có cơ hội để cứu nữa. Thoáng phút chốc, cha ngẩng lên nhìn về phía Đức Mẹ. Hình như mắt Mẹ đang chảy xuống hai hàng máu đỏ tươi. Cha Hoàng chợt nhớ về lời Đức Mẹ dặn dò trong giấc mơ. Cha thiếp ngủ bên chân Mẹ.

Sau khi biết mọi sự xảy ra với cha Hoàng và giáo xứ, ngay lập tức Đức Giám mục giáo phận cho người cùng với cha Lộc đến đón cha Hoàng về Tòa Giám mục. Cha Hoàng vừa gặp cha Lộc mà lòng vừa mừng, vừa tủi. Cha òa khóc như một đứa trẻ.

***

… Hoàng thấy cánh đồng hoa hồng mênh mông phủ đầy những bông tuyết trắng. Cậu thả mình theo những cánh bướm đang đùa giỡn trong gió sớm. Những nàng bướm dịu dàng trong bộ cánh vàng óng ánh tung tăng múa lượn. Ông mặt trời nhô lên, ánh sáng tỏa lan cả vùng trời phía đông. Một cơn gió mạnh từ phía mặt trời quất vào mặt Hoàng. Hoàng co người, da gà nổi lên. Cơn gió cuốn theo đám lá khô nghe xào xạc. Đàn bướm đang tung tăng bỗng bị hút vào đám lá. Tất cả tạo nên một chiếc vòi rồng khổng lồ lượn khắp cánh đồng hoa hồng. Chiếc vòi rồng đột ngột dừng lại trước mặt Hoàng. Nó cắm sâu vào luống hoa, tỏa ra một lớp sương trắng xóa. Đám sương tan đi, một người phụ nữ mặt sáng chói lòa hiện ra. Tà áo dài bà mặc được dệt vàng óng ánh. Trước luồng sáng rực rỡ, mắt Hoàng bị lóa không còn nhìn rõ sự gì. Cậu cúi gập người xuống, lấy tay che mắt. Người phụ nữ nở nụ cười phúc hậu. Hoàng từ từ ngẩng đầu lên. Hoàng thấy trên tay bà đang bế một đứa trẻ hình cột lửa sáng rực. Hoàng hoảng hốt. Cậu thấy toàn thân mình nóng ran như có lửa vây đốt. Chân tay cậu run, môi miệng lập cập. Cậu quỳ sụp xuống, giọng thều thào không ra hơi: “Tấu lạy bà… bà… bà đầy ơn phúc…”

Người phụ nữ vẫn cười hiền hậu. Đứa con hình cột lửa bà bế trên tay bỗng chốc tan biến đâu mất. Người phụ nữ đưa đôi tay về phía Hoàng và cất lời: “Đứa con bé bỏng của ta ơi! Hôm nay, ta đến thăm con. Ta biết con có lòng sùng mến chuỗi Mân côi. Vì thế, ta ban tặng cho con một chuỗi Mân côi được kết bằng những sợi tơ vàng của đàn bướm, trên đó có gắn năm mươi chiếc lá và năm bông hoa hồng. Từ nay, con hãy chăm chỉ lần chuỗi Mân côi. Và con hãy nhớ khi thấy một chiếc lá rơi, con phải âm thầm đọc một Kinh Kính Mừng thật sốt sáng. Mỗi chiếc lá ấy như là một linh hồn trong luyện ngục đang chờ con cầu nguyện. Con phải nhớ thực hành lời ta dặn. Ta sẽ đồng hành cùng với con…”. Người phụ nữ tiến sát lại Hoàng. Hoàng cảm thấy sức nóng từ người phụ nữ phát ra như khiến cậu tan chảy. Cậu ấp úng không nói nên lời. Người phụ nữ cúi người, khoác lên cổ hoàng…

… Hoàng giật mình tỉnh giấc. Mồ hôi toàn thân toát ra đâm đìa như tắm. Nhìn sang giường bên, Hoàng thấy Lộc đang ngáy khò khò. Ngay lập tức, Hoàng bật dậy khỏi giường. Cậu tức tốc chạy ra vườn. Cậu hái tất cả những bông hoa hồng trong vườn. Cậu tước một sợi dây bằng tơ chuối rồi tỉ mỉ sâu những chiếc lá và cánh hoa hồng lại với nhau. Cậu chạy đến bên tượng Đức Mẹ. Cậu đặt tràng hoa lá dưới chân Mẹ. Cậu quỳ bên Mẹ và cầu nguyện.

Sáng sớm, mặt trời nhú ra khỏi đám manh lanh lảnh trắng. Từ trong nhà xứ, Lộc vừa ngáp vừa hỏi: “Đại ca khỏi ốm rồi sao, cha cố bảo đại ca vào ăn bát cháo nóng cho chóng lành bệnh”. Hoàng đi cùng Lộc vào bếp mà tâm hồn cứ rạo rực như có lửa đốt. Chiều tà, cậu chạy ra tượng Đức Mẹ để lần hạt. Lần hạt xong, cậu xin Đức Mẹ tràng hoa lá đem về phòng treo. Kể từ đó, cậu coi chuỗi hoa lá đó như bảo bối bất khả phân ly. Dù đi tới đâu, cậu cũng đem theo nó để mỗi khi buồn cậu lại đem nó ra ngắm nghía rồi mỉm cười.

***

Đang say mê lần chuỗi Mân côi, cha Hoàng giật thót mình vì tiếng gọi của cha chánh văn phòng: “Thưa cha! Đức cha muốn gặp cha gấp”. Cha Hoàng gật gật cái đầu và thưa: “Cảm ơn cha, con sẽ lên ngay”.

Phòng của Đức Giám mục nằm ở cuối hành lang tầng hai. Căn phòng cũ kĩ, không có nhiều đồ đạc, không có điều hòa, không có tủ lạnh. Cha Hoàng lấy hết sức bình sinh ngồi thật nhẹ xuống chiếc ghế mây được kê sát chiếc bàn gỗ nứt nẻ. Chiếc ghế õng ẹo, đu đưa như chiếc võng. Đức cha từ tốn rót ly nước mời cha Hoàng. Đức cha là người trầm tính lại sống khó nghèo nên đâm ra ít nói. Người ta bảo Ngài là con lai vì có đôi mắt xanh và mái đầu hói trắng.

- Cha có khỏe không? – Đức Giám mục lên tiếng hỏi cha Hoàng.

- Dạ thưa Đức cha! Con vẫn khỏe. – Cha Hoàng từ tốn trả lời.

- Mời cha uống nước đi, nước lọc thôi. Cha nghĩ sao khi người ta bảo cha bị điên? – Đức cha hỏi xong mà đôi mắt xanh trầm chậm buồn.

- Dạ thưa Đức cha! Con chẳng nghĩ gì cả vì con không bị điên hoặc con có bị điên thì cũng chỉ là điên trong Đức Kitô mà thôi. – Cha Hoàng dõng dạc trả lời.

- Vậy thì tốt rồi! Tôi chỉ cầu mong cha luôn bình an. Kể từ nay, cha sẽ ở lại Tòa Giám mục dưỡng bệnh. Mỗi sáng cha qua đây dâng lễ cùng tôi. Tôi biết cha rất siêng năng lần hạt nhưng thế là chưa đủ, bắt đầu từ thứ hai tuần sau, mỗi ngay cha sẽ phải ngồi Tòa giải tội ít nhất là sáu tiếng. Còn nữa, số tiền ba trăm triệu xây nhà thờ kia đã có người giúp cha rồi nên cha an tâm. Vậy cha có đồng ý không.

- Lạy Chúa! Con tạ ơn Chúa cám ơn Đức cha. Con lại làm phiền Đức cha và giáo phận rồi. Con xin vâng theo mọi sự sắp xếp của Đức cha.

- Vậy thì tốt rồi! Cha cứ về phòng nghỉ ngơi, có gì tôi và cha sẽ trao đổi thêm.

- Dạ. Vâng. Con cảm ơn Đức cha. Con chào Đức cha.

Cha Hoàng trở về phòng với đôi mắt ngấn lệ. Cái cảm giác bâng khuâng vừa vui vừa buồn xen lẫn nhau. Cha vui vì Đức cha đã hiểu và tháo gỡ khó khăn nhưng lại buồn vì đã làm phiền giáo phận. Cuộc sống luôn là vậy. Khi ta cố gắng giúp đỡ người này thì chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng đến không ít người khác. Chẳng thế mà người ta vẫn thường nói “một người làm thánh, cả họ tử đạo”.

Chiếc điện thoại đen trắng nằm trên cuốn sách “Đường Hy Vọng” đang rung lên bần bật. Cha Hoàng đeo kính cẩn thận rồi nhẹ nhàng cúi xuống cầm chiếc điện thoại lên xem. Đầu dây bên kia, tiếng cha Lộc lanh lảnh vang lên:

- Bác làm gì mà em gọi cả chục cuộc không được.

- Ờ… mình… lên gặp Đức cha, bỏ máy ở phòng…

- Úi trời! Đúng là ông già thánh thiện. Chắc Giám mục lại bảo ở đó dưỡng bệnh hả…

- Sao cậu biết…

- Thì ai mà chả biết. Mỗi bác không biết thôi. Giờ ai cũng bảo bác bị điên thì ai dám cho bác đi giữ xứ nữa. Bác cứ ở đó mà lần hạt đi. Bảo mãi không chịu nghe.

- Cậu đừng nói chuyện này cho cha cố biết nhé.

- Ui… dào… Cha cố biết rồi! Ngài bảo mọi chuyện phải thế thôi… Mà em gọi bác có chuyện gấp… suýt quên…

- Có chuyện gì vậy cha nói đi…

- Ừ chả quan trọng lắm đâu. Mẹ của thằng Huy trời đánh thánh vật ấy giờ bệnh cũ tái phát đang nằm trong viện. Nó muốn gặp bác…

- Vậy sao cha Lộc. Mẹ của Huy nằm ở đâu. Tôi sẽ đến đó ngay.

- Thì vẫn ở chỗ cũ thôi.

- Vậy được. Cảm ơn cha. Tôi sẽ đến đó. Có gì tôi sẽ gọi cho cha sau.

Chiếc xe bóng nhoáng của cha Lộc chạy vù vù trên đường cao tốc. Cha Lộc mới bán chiếc xe cũ một tỉ để thêm tiền mua chiếc xe hơn hai tỉ này. Đây là lần đầu tiên cha Hoàng được ngồi lên chiếc xe mới kính coong của cha Lộc. Cha Lộc chậm giãi đạp chân ga, chiếc xe lao vun vút băng qua các hết tất cả các loại xe cộ. Khi thấy đường quang vắng, cha Lộc chậc lưỡi rồi như trách cha Hoàng.

- Em đã bảo bác rồi! Làm linh mục thì chỉ cần giảng Lễ hay và xây nhà thờ to là được. Bác ái thì đã có người khác lo, can chi đến bác. Mà mẹ con cái thằng Huy giời đánh đó, bác kệ mẹ nó đi… quan tâm làm gì.

- Chú khác – tôi khác. Tôi không thể dửng dưng như chú. Tôi không thể cứ đi dâng Lễ khắp nơi rồi vào nhà đại gia chơi để kiếm phong bì như chú được…

- Thôi ông già im đi. Ông già thánh thiện thì ai chẳng biết. Đến cả cái xe máy cha cố mua cho mà ông còn đem bán để lấy tiền cho mẹ của cái thằng giời đánh thánh vật chữa bệnh nữa thì cả thế giới chịu ông rồi. Số tiền ba trăm triệu để xây nhà thờ ông đem cho mẹ con nó vẫn chưa đủ sao. Nó hại ông thân tàn ma dại biến ông thành “Linh mục điên” như vậy mà ông vẫn chịu được sao. Hay ông già bị điên thật rồi…

- Tôi bị điên đấy. Nhưng là điên trong Đức Kitô. Chú hiểu không. Nếu chú cảm thấy phiền vì phải đưa tôi về thì chú cho tôi xuống đây. Tôi tự đi bộ về được.

- Thôi ông già ngồi im đi. Ông già điên vừa thôi. Vừa nói thế mà đã điên ngay được rồi. Ngồi im thằng em này đưa về.

- Ừ. Kể ra trong cõi đời này, ngoài cha cố ra chỉ còn có cậu là người hiểu và quan tâm tôi nữa thôi. Xin lỗi chú.

Chiếc xe bóng nhoáng lao vút vào sân Tòa Giám mục. Bánh xe cuộn chặt đám lá thu rồi kéo đi. Những chiếc lá bị một lực mạnh ép chặt đột ngột rít lên những tiếng thảm thiết. Cánh cửa xe chầm chậm mở ra, cha Hoàng từ từ bước xuống. Cha Lộc cũng xuống xe, tiến lại bắt tay ông anh của mình và căn dặn.

- Em về, bác nhớ giữ gìn sức khỏe. Có gì cứ gọi em, em đến ngay.

- Cảm ơn chú. Chú về đi, tối còn đi dâng Lễ. Đi chậm thôi, đường tối có nhiều sương mù đấy. Cẩn thận đừng chủ quan, giờ có tuổi rồi đừng nghĩ mình là thanh niên.

- Thôi con chào ông già lẩm cẩm con về. Lần nào cũng nhắc nhở linh tinh. Ở đây ngoan, giám mục còn cho đi giữ xứ…

Cha Lộc lên xe, tiếng sập cửa vào nghe rất thanh và êm. Cha Lộc nổ máy, chiếc xe rít lên rồi lao đi như tên bắn. Một đám lá sấu bật tung đan cuốn lấy bụi quất thẳng vào người cha Hoàng. Cha nhắm chặt đôi mắt và đưa tay đón lấy đám lá đang tung bay. Cha nắm chặt những chiếc lá trong tay, đi thẳng tới linh đài Đức Mẹ. Cha đặt toàn bộ giấy tờ nhà tình thương mà Huy vừa trả lại cha dưới chân Đức Mẹ và cứ ngồi đó lần hạt suốt hồi lâu. Có mấy người phụ nữ đi tập thể dục ngang qua thì thầm với nhau “hình như đó là ông linh mục điên thì phải?”.

Mã số: 16-136
Giải Viết Văn Đường Trường 2016, Bản tin 12