Lời thì thầm của gió (Giải Viết Văn Đường Trường 2016)

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 1723 | Cập nhật lần cuối: 3/25/2016 1:34:00 PM | RSS

“Gió là lời thì thầm của các linh hồn”. Ai đó đã từng nói với tôi như vậy. Cơn gió chiều từng cơn xào xạc ở bệnh viện Chợ Rẫy này khiến người ta phát ớn lạnh. Lúc nhỏ, tôi hay nghe báo đài nhắc về bệnh viện Chợ Rẫy như cái nơi định mệnh của sự sống chết. Nơi mà thiên thần và ác quỷ dường như đang tranh giành từng sinh mạng.

- Thế đã gửi xe chưa? Vào thôi.- Tiếng gọi của cha giám đốc nhà ứng sinh khiến những suy nghĩ mơ màng của tôi vụt tắt.

- Hôm nay, cha vào xức dầu cho một cụ bà. Con của cụ là ân nhân trong nhiều năm của nhà dòng…- Vừa nói cha vừa đưa cho tôi chiếc khẩu trang y tế. Giống như người rành đường mọi ngóc ngách nơi đây, cha thoăn thoắt đi nhanh. Tôi còn bỡ ngỡ vì là lần đầu tiên đến đây.

Lời thì thầm của gió (Giải Viết Văn Đường Trường 2016)Không khí nơi đây khiến người ta nhớ đến thời chiến tranh. Mùi của máu, tiếng thét gào, tiếng xầm xì ồn ào. Từ dãy cầu thang bộ đến phòng bệnh là người nằm kẻ đứng chật cả lối đi. Người ta nhìn. Người ta xầm xì. Người ta để ý người đàn ông mang cổ cồn trắng đang tiến vào dãy phòng bệnh.

Trong khi cha giám đốc của tôi đang cử hành bí tích xức dầu cho cụ bà thì tôi lân la ra ban công. Từ tầng cao của bệnh viện tôi nhìn ngắm xung quanh. Phía bên kia đang là dòng người ra vào. Tiếng còi xe hú vang, tiếng bước chân ai đó chạy dồn dập. Đột nhiên máu dưới da tôi lạnh toát. Từ đằng sau, có ai đó nắm giật giật áo của tôi. Tôi ngoảnh lại. Một đôi mắt to, tròn đen đang nhìn tôi.

- Anh là linh mục hả? Ánh mắt thành thật của chị đang nhìn tôi.

- Dạ không, cha ở trong kia. Rồi tôi chỉ hướng về cha giám đốc của mình: “Em chỉ là người phụ tá thôi”.

Có chút im lặng bất ngờ khiến tôi muốn tiếp lời: “Chị muốn gặp linh mục không?”. Đôi mắt chị nhẹ nhàng chớp lia lịa như dấu chỉ cho sự đồng ý.

Đợi cho cha xong việc, tôi nhanh nhảu chạy vào thì thầm đôi ba câu. Dường như ngài hiểu ý, tiến thẳng về ghế đá nơi hành lang chị đang ngồi.

- Chào chị! Chị muốn gặp tôi ư?

- Dạ vâng, thưa linh mục.

Chị sinh ra ở Long An, một tỉnh lỵ gần Sài Gòn. Học hành chẳng được mấy nên chị theo nghề hớt tóc để mong có cuộc sống khá hơn. Bẵng đi một thời gian, chị cũng có chút vốn liếng cho riêng mình. Chị quyết định lên Sài Gòn, vừa làm ăn vừa hỗ trợ đứa em trai đang học ở đây.

Tự dưng thấy mắt chị ứa lệ.

- Em con nó ham chơi hơn học, suốt ngày lêu lổng với mấy đứa con nhà giàu. Bao nhiêu tiền cũng không đủ với nó. Trong khi con mệt mỏi với đứa em, thì con gặp anh ấy.

Anh ấy là huynh trưởng một xứ đạo gần nơi chị sống. Hai anh chị quen nhau rồi yêu thương nhau. Anh ấy bằng tuổi chị, đang là chủ tiệm buôn bán xe máy. Anh ấy rất hiền, tính cách lại dễ gần nên sớm chiếm lấy cảm tình của chị.

Chị không ngại cùng anh đến nhà thờ. Trước giờ, chị không có thiện cảm lắm với người có đạo. Bởi họ cũng sống giống y như người ngoài đời. Nhưng nay, sao chị thấy Chúa cũng dễ thương quá, dễ thương giống anh.

- Con và anh ấy đã học xong giáo lý hôn nhân. Chuẩn bị về ra mắt gia đình con ở Long An thì…- Nói tới đây thì chị nghẹn ngào, nấc lên từng hồi, không nói tiếp được. Cha giám đốc nháy mắt cho tôi tỏ ý. Tôi chạy vội xuống căn-tin mua cho chị lon nước Coca.

Chị nhận từ tôi và nhẹ nhàng nói:

- Cám ơn anh!

Rồi chị tiếp lời:

- Em trai con bị tai nạn xe, hôn mê mấy ngày rồi qua đời. Con lo mọi việc từ cửa tiệm đến bệnh của em khiến con mệt nhoài, không còn sức lực để mà đứng vững được.

Tôi đứng đó, lắng nghe câu chuyện của chị, không biết chị thật sự đang cần điều gì nơi cha con chúng tôi.

- Năm trước, bác sĩ báo con bị nhiễm HIV, cũng là giai đoạn cuối rồi. Gia đình, bà con thân nhân chẳng ai dám đến đây thăm con. Người yêu cũ của con có đến mấy lần nhưng con tránh mặt. Con muốn anh ấy có một cuộc sống bình yên như bao người. Giờ đây cuộc sống với con mong manh lắm.

Cha giám đốc ân cần bảo:

- Tôi thông cảm với nỗi niềm chị. Không biết tôi giúp được gì cho chị?

- Thưa linh mục, con muốn được rửa tội.

Nghe đến đây tôi nghẹn ngào nhìn cha giám đốc của mình.

- Tôi đồng ý với chị. Cha ôn tồn trả lời.

Sau một vài câu hỏi về đức tin cho người đã trưởng thành, cha chuẩn bị cử hành bí tích rửa tội cho chị.

Chị nhìn cha rồi nói khẽ:

- Thưa linh mục, con có sẵn bao tay y tế ở đây. Dù sao con cũng là …

- Không! Tôi sẽ làm bằng chính đôi tay của mình…

Nghe lời ấy, tôi thấy chị đã khóc thật sự, khóc cho nỗi niềm của chị bấy lâu, và khóc cho sự cảm động đang diễn ra trong sâu thẳm cõi lòng của chị.

- Madalena, Tôi rửa chị. Nhân danh Cha và Con và Thánh Thần.

Những dòng nước từ trên mái tóc chị đổ xuống như muốn xóa sạch mọi ký ức đau buồn đã theo chị bấy lâu nay. Giờ đây chị sẽ có một đời mới thật sự.

Cha và tôi ra về. Loáng thoáng từ trên tầng lầu ấy, vẫn có người đứng nhìn chúng tôi. Tôi trở về cộng đoàn với nhiều boăn khoăn. Trong giờ kinh chiều, tôi cầu nguyện cho các bệnh nhân, cách riêng cho chị, những người đang chống chọi hằng ngày với bệnh tật.

--o0o--

Sáng hôm sau giờ ăn sáng. Tôi nhận điện thoại của cha giám đốc:

- Alô! Huấn à!

- Dạ con nghe thưa cha.

- Cô gái hôm qua được cha rửa tội, sáng nay đã ra đi lúc 4h sáng. Con nói anh em thêm lời cầu nguyện cho cô ấy.

Đặt nhẹ điện thoại xuống bàn, tôi chợt nhớ đến đôi mắt to tròn của chị khi chị nhìn tôi lúc ấy. Sao nhanh quá vậy? Đâu đó có cơn gió bỗng nhiên lùa vào phòng. Gió là lời thì thầm của các linh hồn. Một linh hồn đang cố nói điều gì đó với tôi.

Mã số: 16-039
Giải Viết Văn Đường Trường 2016, Bản tin 4