Má tôi
“Chúa nhật nào cũng đi mà hỏng (1) biết chán vậy cà. Bên nhà thờ ông cha có cho gạo cho thóc gì đâu mà cứ đi riết (2). Thiệt là hỏng hiểu nỗi..”
Đi khuất bụi tre dưới bến tôi vẫn còn giọng nội nói với theo. Chẳng có gì to tát nhưng cứ như điệp khúc, mỗi lần thấy cả nhà xuống xuồng qua sông đi lễ là nội cứ hay nói bóng gió như vậy. Không ác ý trong câu nói, nhưng có lẽ đến bây giờ, nội tôi vẫn chưa chấp nhận với chuyện có một đứa con dâu đạo Chúa.
Má kể hồi đám cưới ba má là một sự kiện “kinh thiên động địa” ở miền quê này. Vì nội là người đầu tiên trong xóm cưới dâu Sài Gòn cho con, vì ba tôi cũng là người đầu tiên theo đạo vợ và nhất là má tôi là người đạo Chúa đầu tiên về đây sinh sống... Ngày đó họ rêu rao ba tôi là đồ bất hiếu, theo đạo vợ không còn thờ cúng ông bà tổ . Lúc rước dâu về, chiếc ghe bầu (3)chưa kịp tấp vô bờ người ta đã bu đen, bu đỏ trên mặt lộ(4)vì tò mò muốn tận mắt coi(5) mấy người đạo Chúa ra sao.
Qua bận đó, khi mọi lời xì xào đầu trên xóm dưới vừa lắng xuống, má bắt đầu đơn độc trên hành trình gây dựng đức tin. Thật lòng mà nói, là tân tòng nên ba cũng không mấy mặn mà với chuyện nhà thờ, lễ lạt. Nơi đọc kinh sớm tối của gia đình là cái bệ gỗ nhỏ xíu khuất sau cây cột tròn gần chỗ ngủ. Tượng ảnh chỉ vỏn vẹn bức tượng Đức Mẹ ban ơn cỡ ngón tay cái và cây thánh giá nhỏ hơn bàn tay do ba tự đóng. Chị hai cứ thắc mắc sao mình không làm bàn thờ bự (6) hơn, mua tượng Chúa thật đẹp như bên nhà thờ. Má im lặng hồi lâu rồi mới giải thích:
- Mình ở chung với nội, làm như vậy coi không được.Có nơi đọc kinh như vậy là được rồi, mình phải biết thích nghi với hoàn cảnh. Làm bàn thờ thật to, đọc kinh thiệt lớn chỉ hả dạ (7) mình trong lúc người khác không vui thì cũng không nên. Chúa thấu hiểu hết tấm lòng của mình con à.
***
Đến tuổi hai chị em đi học Giáo lý cũng là khoảng thời gian cả nhà bàn ra, tán vào. Người này thì nói để lớn hãy học, còn nhỏ biết gì. Người khác lo lắng chuyện xuồng ghe, sông nước nguy hiểm. Rồi ai mà ở không để chèo qua, bơi lại mà đưa đón tụi nhỏ. Bằng giọng nói nhỏ nhẹ, lễ phép nhưng đầy cương quyết má thưa với nội:
- Thưa má, đúng là có những điều đến lúc lớn lựa chọn vẫn chưa muộn như nghề nghiệp hay bạn đời. Nhưng cũng có những điều tụi nhỏ cần được dạy bảo từ nhỏ vì đợi tới lớn thì trễ rồi như chuyện học hành, đạo đức, nhân nghĩa… Học Giáo lý là học điều tốt, điều hay Chúa dạy để tụi nhỏ biết sống tốt, làm điều thiện giúp đỡ người khác. Nhằm lúc ba tụi nhỏ bận rộn chuyện mùa màng thì con sẽ tranh thủ đưa đón hai đứa luôn”.
Nội bỏ đi ra nhà sau với tiếng thở dài:
- Thôi, thôi, khỏi cần dạy khôn tui, mấy người muốn làm gì thì làm.
Vậy là với những lời lẽ nhẹ nhàng nhưng thuyết phục, mềm mỏng nhưng sâu sắc má đã thuyết phục được cả nhà. Muốn tới nhà thờ phải bơi xuồng ra đầu ngọn (8) băng qua con sông cái (9) rộng mênh mông hơn cả cây số. Không ít lần ra giữa sông thì trời nổi cơn giông gió, chiếc xuồng như chiếc lá khô dập dền giữa bốn bề sóng nước, vào nhà thờ cả nhà ướt đẫm từ đầu đến chân. Lần khác, chị em tôi làm biếng nên đổ thừa qua sông sợ chìm xuồng, nên trốn ở nhà không đi lễ. Má bắt hai đứa nằm sấp trên cái chỏng tre (10) trước hiên cùng cây roi mây trên mông đợi đi lễ về mới xử. Chưa nằm được bao lâu hai đứa đã ngủ ngon lành đến nỗi ba má về hồi nào cũng chẳng hay biết. Má không đánh mà giải thích cặn kẽ:
Chúa đã nói rồi, dù có lo lắng thì cũng không ai có thể kéo dài đời mình them vài gang tấc được đâu. Mình phải tin tưởng vào sự quan phòng của Thiên Chúa nghe con, mỗi người chúng ta đều có một Thiên thần hộ thủ được Chúa cử đến để che chở bảo vệ trong lúc nguy khó.
***
Đầu năm cấp hai, tôi trở thành nhân vật nổi tiếng nhất trường cấp 2 nhờ thành tích… đánh bạn gãy răng. Chuyện là vầy: lúc đó tháng 12, chuẩn bị Giáng sinh, trời se lạnh vì gió chướng ngoài sông cái bắt đầu thổi vào từng cơn; Thằng Vinh ở gần nhà tôi, đứa luôn cầm đầu mấy vụ quậy phá, nó với mọi người bằng cái giọng …y như thiệt:
-Tụi bây có biết không, mấy người đạo Chúa tới Noel phải ăn thịt chó mới hết tội đó!
Thấy đề tài quá ly kỳ hấp dẫn, cả lớp hùa (11) theo:
- Gì ghê vậy ?
- Xạo hoài, sao mày biết ?
- Ê, kể nghe chơi mậy (12) !
Thấy mọi người hưởng ứng quá nhiệt tình, nó trèo lên bàn ngồi kể tiếp:
- Tao đi với má tao bán trái cây bên chợ, gần chỗ nhà thờ nên gặp hoài. Mỗi lần Noel mấy người đạo Chúa ăn thịt chó tưng bừng lắm. Mà tụi bây biết lấy chó ở đâu không ? Họ vớt mấy con chó chết dưới sông làm lên ăn đó !
Tụi kia la hét inh ỏi:
- Ọe ...ọe...
- Gớm vậy trời !
- Thiệt không mậy ?
- Ghê quá !
Nó hất mặt vế phía tôi với ánh mắt đắc thắng :
- Không tin tụi bây hỏi thằng Huy đi, tao thấy nó ở nhà ăn thịt chó hoài luôn đó !
Tôi cảm giác máu trong người bắt đầu sôi, mắt hoa lên, hai tai ù đi mặc cho xung quanh tụi nó reo hò khoái trá với câu chuyện tào lao của thằng Vinh. Với cái đầu đang bốc hỏa, không còn suy nghĩ được gì, tôi nhảy tót lên bàn, dùng hết sức bình sinh, thoi (13) một cái thật mạnh vô bụng nó. Đang ngồi sát mép bàn lại bị đánh bất ngờ nên thằng Vinh bật té xuống đất, hàm răng đập mạnh vô ghế. Mặt nó tái mét, môi trên sưng vù tứa máu. Đám đông im phăng phắc, dạt hẳn ra hai bên nhìn tôi bằng cặp mắt ngạc nhiên đầy...thán phục. Vì tụi nó không ngờ rằng tôi, một thằng ốm yếu nhất lớp, hôm nay lại dám hạ gục đại ca của tụi nó. Cả hai được lên văn phòng uống nước trà. Cũng buổi trưa đó sau giờ tan học, tôi được mẹ hộ tống đưa về sau khi đã làm việc với thầy hiệu trưởng. Má không trách mắng mà nhẹ nhàng giải thích :
- Ai cũng biết là thằng Vinh nó nói bậy, nhưng con đánh nó là sai.
Tôi tức mình cãi lại :
- Nhưng mình có ăn thịt chó hồi nào đâu, nó còn nói bên nhà thờ vớt chó chết dưới sông lên ăn thì làm sao con nhịn nó được ?
- Má hiểu , nhưng con đánh nó tức là lấy oán báo oán chớ ích lợi gì và mình đâu thể làm chứng cho Chúa giữa người lương (14) ? Nó nói bậy, thì mình nói với chú thím Sáu (ba má của thằng Vinh) rầy la nó. Chứ đánh đấm không giải quyết được gì mà mích lòng chòm xóm . Hồi mới về đây, mỗi lần má đi chợ là người ta xì xào đủ điều. Họ nói đạo Chúa là bất hiếu với tổ tiên ông bà, là lai căng mất gốc, đạo gì mà ăn chay lại đi ăn tôm cá... Những ai muốn tìm hiểu thật lòng thì mình giải thích, còn những người hóng hớt, ngồi lê đôi mách (15) thì mình cũng đừng quá nặng lòng hay buồn phiền họ làm chi. Mình cứ sống tốt, sống đúng những gì Chúa dạy thì với thời gian, họ sẽ hiểu được mình. Nhờ đó biết đâu danh Chúa cũng sẽ tỏa rạng trên mảnh đất này. Hơn thua làm chi từng lời ăn tiếng nói. Có lẽ dịp Giáng sinh này mẹ sẽ bàn với ba mình sẽ làm hang đá trước sân nhà cho bà con họ hiểu đạo mình hơn.
Tôi thấm thía với kinh nghiệm má kể. Ừ, hóa ra đâu riêng mình tôi mà cả gia đình tôi vì mang đạo Chúa nên cũng đã gặp biết bao sự dèm pha, nghi kỵ từ những người không ưa đạo Chúa, nhưng ba, má và chị đã không hành xử theo kiểu của tôi. Giữa trưa dưới cái nắng chói chang trên con đường quê tôi vẫn thấy mát rượi dưới vành nón của má. Trên đường về, hai má con tạt (16) qua nhà chú thím Sáu để tôi xin lỗi cái vụ hồi sáng ở trường. Chú thím cũng đứng ra xin lỗi chúng tôi vì theo họ, chính thằng Vinh mới là người gây sự trước với những lời lẽ xúc phạm như vậy. Nhờ đó tôi nhận ra rằng khi một chuyện đáng tiếc xảy ra, nếu ai cũng biết nhận phấn lỗi về mình thì vấn đề sẽ trở nên nhẹ nhàng và đơn giản biết chừng nào.
***
Giáng sinh năm đó, hang đá trước nhà tôi trở thành nơi tham quan miễn phí cho cả cái xóm cồn này. Hôm bữa bắt đầu chặt tre làm hang đá tụi nhỏ đã kéo đến đầy sân. Người lớn cũng trầm trồ thán phục :
- Toàn là tre với bao ximăng vậy mà vợ chồng chú tư làm y như mấy cục đá. Khéo tay hết biết !
Hang đá làm xong, trước sân nhà tôi lúc nào cũng có người ghé coi ngày cũng như đêm. Con Mực với con Nâu lúc đầu thấy người lạ tới cứ sủa inh ỏi, người càng đông, sủa miết chắc cũng mệt và chán nên mấy ngày sau ...nín luôn, ai tới cũng ngoắc (17) đuôi lia lịa. Có người coi xong nhờ giải thích từng nhân vật có mặt trong hang đá là ai. Người khác lại muốn nghe kể câuchuyện Chúa ra đời. Mấy người có cánh lại đứng chắp tay ? Sao mấy con bò đứng kế bên làm gì, không sợ nó...cắn Chúa sao ? Ngôi sao thiệt là bự gắn trên hang đá làm chi vậy.... Vậy là gia đình tôi có dịp giới thiệu cho bà con chòm xóm nghe về Chúa Giê-su, Đức Mẹ, Thánh Giuse, Ba Vua, Thiên thần, mục đồng, ngôi sao Bê lem...
Có người sao khi nghe chuyện kể Câu chuyện Chúa Giáng Sinh đã đứng trầm ngâm suy nghĩ rồi thốt lên : Con của Trời mà lại sinh xuống thế gian chuộc tội cho con người. Thiệt là hay !
***
Buổi đọc kinh liên gia tối nay kết thúc sớm hơn với sự hiện diện bất ngờ của Cha Sở họ đạo và ban hành giáo. Xóm cồn giờ là nơi quy tụ của hơn 30 gia đình Công Giáo. Mọi người như vỡ òa trong niềm vui và hạnh phúc khi Cha Sở chính thức thông báo thành lập giáo họ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp tại xóm cồn này. Niềm vui càng được nhân lên khi Cha cũng cho biết đang xúc tiến thủ tục để sớm xây dựng Nhà nguyện nơi đây. Cha cũng cảm ơn Má tôi, người đã vun trồng, chăm sóc những hạt mầm đức tin trên mảnh đất xóm cồn này.
Còn chúng con, chúng con xin được cảm ơn má vạn lần, người thầy đầu tiên dạy dỗ chúng con bằng chính cuộc đời mình trong ngôi trường Giêsu – Kytô.
Bài dự thi Mã số 15-113
GIẢI VIẾT VĂN ĐƯỜNG TRƯỜNG 2015, Bản Tin 10
----------------
- : không
- : liên tục
- : thuyền to
- : đường đi
- : xem
- : to
- : vừa lòng
- : cửa sông
- : sông lớn, sông chính
- : giường tre
- : ủng hộ
- : mày
- : đánh
- : theo tôn giáo khác
- : nhiều chuyện
- : ghé
- : vẫy