Món quà muộn

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 1536 | Cập nhật lần cuối: 6/15/2015 7:58:26 PM | RSS

Từ ngày chồng mất, nụ cười vắng bóng trên khuôn mặt bà Lan, nỗi buồn cứ đeo bám bà và in hằn lên mắt. Đụng chuyện gì, chỉ biết lặng thinh, rồi khóc. Hằng ngày, bà bận bịu với việc buôn bán trong cái quán tạp hóa trước nhà. Vì mất đi đôi chân trong một tai nạn ngoài ý muốn, nên việc kiểm soát hàng hóa bị hạn chế đi. Chỉ mong sao, người ta sống có đạo đức, không gian lận, không lấy cắp đồ của bà. Bà nghĩ vậy, bởi đây là cái xóm Đạo và sống tình làng ngĩa xóm.

Được lúc nhàn rỗi, bà lại lần chuỗi, đọc kinh, lâu lâu thì trò chuyện với mấy người hàng xóm và thằng con. Cái Nam là đứa con duy nhất của bà. Cậu hiền lắm, học giỏi và luôn tích cực trong mọi hoạt động nhà thờ cũng như ở trường. Năm nào cũng rinh phần thưởng về nhà, tường nhà nhờ vậy mà kín mít giấy khen và bằng chứng nhận. Bởi thế, cậu là niềm vui và là hạnh phúc của bà. Là người để bà đi được đâu là khoe với người ta rằng: “Đó là thằng Nam con tôi”.

Món quà muộnMột ngày hè, sau bốn tuần làm thêm; khoảng thời gian Nam dối bà Lan đi học nhóm với lí do là năm cuối cấp. Nhưng không, cậu đi làm gia sư, dạy cho đứa học trò lớp tám, tuốt ở huyện.

Tối đó, cậu háo hức về gặp mẹ lắm nhưng quảng đường như kéo dài thêm, vì sự ngóng trông sớm về tới nhà.

“Lạy Cha chúng con ở trên trời… Kính mừng Maria đầy ơn phước…”. Miệng cứ lẩm bẩm những lời kinh giữa bầu trời tối đen, có lẽ cậu sợ ma, nhưng nét mặt cố bình tĩnh vì sắp mang cái hạnh phúc nhỏ nhoi gì đó về cho mẹ. “ Leng keng” rồi lại “cót két”, âm thanh của chiếc xe đạp cũ, hòa cùng tiếng ếch nhái cứ kêu in ỏi giữa con đường vắng tanh. Chỉ hắt từ xa một vài ánh đèn pha của những chiếc xe chạy ngược. Cách mấy trăm mét mới có một cột đèn đường, có khi cả cây số. Bỗng dưng…

- Ê…! Xuống mày, đưa xe cho tao rồi biến.

- Lấy cái trên tay nó nữa mày.- Thằng khác nói.

Tim Nam đập loạn nhịp ngay lúc đó vì sợ. Nam lúng túng, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra? Cả tháng trời không có chuyện gì, sao lại đụng chuyện ngay hôm nay chứ, chẳng lẽ vì về khuya hơn mọi ngày ư. Rồi chúng bỏ đi. Nam đuổi theo, cứ cắm đầu, cắm cổ mà chạy, hét lớn:

“Trả lại cho tao”.

Ầm! Chiếc xe đi ngược chiều đâm thằng vào người, Nam ngã xuống, cậu nằm dài trên đường. Phần bà Lan ở nhà, như có linh cảm không tốt, đẩy xe lăn lui tới trong nhà, quay nhìn mâm cơm, đợi Nam về dọn quán rồi cùng ăn. Bà có vẻ sốt ruột lắm, sống lưng lạnh từng cơn.

Đột nhiên, ông Chú của Nam chạy sang báo tin: “Thằng Nam bị tai nạn rồi”. Tim bà như vụn ra từng mảnh ngay lúc đó, mặt biến sắc, bà trở nên hốt hoảng, đẩy nhanh chiếc xe lăn, bà ngã quỵ xuống đất. Bà sợ. Bà lo lắng. Bà vẫn ám ảnh cái tai nạn ngày xưa. Bà sợ Nam cũng bị như bà. Ở nhà ngóng tin, vì không đi được càng làm bà nóng ruột, bồn chồn, cứ khóc mãi, khóc hoài.

Nam được đưa vào bệnh viện Đa Khoa huyện, vết thương có vẻ nghiêm trọng lắm. Nằm tại phòng cấp cứu, Nam lúc tỉnh, lúc mơ, cứ kêu “mẹ…mẹ ơi!”. Bất chợt Nam mở mắt, cô bác sĩ đứng cạnh nhìn Nam chằm chằm, cô cố gắng nghe những lời Nam muốn thốt thành lời. Câu nói chữ được chữ mất: “Mẹ…sổ…cặp…”, dường như Nam muốn cô ta thực hiện điều gì đó, rồi lại chìm vào cơn hôn mê. Vội với lấy cái cặp nhỏ người ta đặt dưới chân Nam. Cô muốn tìm cái Nam nói, muốn giúp Nam thực hiện điều gì đó. Lục tung đống sách vở trong cặp, đập vào mặt cô là cuốn sổ tay nhỏ, như là cuốn nhật ký của Nam. Cô tò mò, lật vội vài trang, khẽ đưa tay gạt sợi chỉ đỏ.

“Khuya ngày 13-6-2014

Tôi trở về sau Thánh Lễ Trái Tim Vô Nhiễm Đức Mẹ. Thực sự bất ngờ khi thấy mẹ nằm bất động, mắt lờ đờ. Nghĩ mẹ có chuyện gì, ôm mẹ khóc nức nở. Giờ mẹ đã ngủ, chắc mẹ mệt lắm, trúng gió bất ngờ làm mẹ xanh xao và khó ngủ. Tôi cũng đã thấm mệt, cứ lui tới mãi bên mẹ, sợ mẹ buồn, lấy nước, thoa dầu và trò chuyện. Tôi muốn tạo cho mẹ cảm giác an toàn vì không có ba ở bên và làm vơi đi nỗi buồn cứ in hằn trong mắt mẹ.

Nhìn mẹ ngủ mà tôi thương. Nước mắt tôi rơi khi thấy những sợi tóc bạc, những nếp nhăn bắt đầu nhiều thêm trên khuôn mặt mẹ vì sự lo lắng cho tôi. Tôi phải cố gắng trong mọi việc để không phụ lòng mẹ. Nguyện xin Chúa luôn giữ gìn tôi và mẹ luôn được bình an, mạnh khỏe.

Đúng rồi, tôi đã nghĩ ra món quà đặc biệt để tặng mẹ ngày bổn mạng sắp tới: Maria Mađalêna (22-7).

Tôi sẽ làm gì đây?

Cảm ơn Chúa vì một ngày đã qua và một buổi tối đầy yêu thương bên mẹ yêu”.

Cô như bị cuốn vào những dòng nhật ký của Nam, những lời tâm sự xuất phát từ con tim của cậu. Thì ra cậu ta cũng là người có Đạo, cô ta nghĩ vậy. Bỗng dưng, cô ta giật bắn mình, lễ thánh Maria Mađalêna, hôm nay ư? Cô tự hỏi bản thân, cô suy nghĩ. Gấp vội cuốn sổ rồi chạy đi, dường như có chuyện gì đó.

Khoảng thời gian ở bệnh viện, cô bác sĩ và Nam trở nên thân thiết lắm. Sau gần một tháng chăm sóc, tới ngày Nam xuất viện, chính cô đã đưa cậu trở về nhà. Nước mắt bà Lan lăn dài khi thấy Nam bước vào. Ôm chầm lấy mẹ, Nam cũng khóc.

Chợt cắt đứt mạch cảm xúc của hai mẹ con, cô bác sĩ nói: “Đây là món quà bổn mạng trễ tôi muốn tặng cho bà, bà thật hạnh phúc khi có một người con như Nam”. Bà Lan thực sự bất ngờ khi cô bác sĩ nói như vậy. Sau đó, cô ta đặt vào tay Nam một sợi dây chuyền Thánh Giá bằng bạc: “Đây có phải là món quà đặt biệt, con muốn tặng mẹ không?”. Nam ngơ ngác, nhưng hạnh phúc vỡ òa trong người cậu. “Trao quà cho mẹ đi, cô đã nghe con đòi nó trong lúc hôn mê”. Nam bật khóc vì những lời của cô bác sĩ. Bà Lan cũng không cầm được nước mắt khi biết lí do Nam bị tai nạn là vì bà. Vì sợ bà trúng gió lần nữa nên tặng bà sợi dây chuyền bạc, để cản gió, như dân gian người ta thường nói. Hơn nữa, Nam hy vọng, Chúa sẽ gìn giữ sức khỏe cho bà luôn mãi. Tình cảm của mẹ con bà Lan như đã thức tỉnh cô bác sĩ. Có lẽ mẹ con họ không hiểu được lí do vì sao cô lại tốt với họ như vậy. Sau đó cô thú nhận trong nước mắt với mẹ con bà Lan. Cô cũng là người Công Giáo, nhưng là con chiên đã xa Chúa bao năm. Mấy năm về trước, khi sinh non đứa con gái đầu tiên, cô mang nó đến nhà thờ rửa tội. Cô hi vọng Chúa sẽ gìn giữ nó, nhưng rồi nó đã chết. Dường như cô mất đi niềm tin vào Chúa ngay lúc đó. Hơn nữa, vì sự đam mê cuộc sống thế gian, chạy theo của cải vật chất cô đã phớt lờ đi tình thương của Chúa. Và rồi cô chợt tỉnh giấc khi đọc những dòng tâm tình thầm kín của Nam, cảm nhận niềm tin mạnh mẽ nơi cậu. Bỗng dưng thấy và sực nhớ hôm ấy cũng chính là ngày bổn mạng của cô. Cô quyết định thay đổi chính mình.

Căn nhà bà Lan hôm ấy bỗng dưng trở nên nhộn nhịp, đã lâu lắm rồi mới có những tiếng khóc của sự hạnh phúc và tình yêu thương. Sau đó, cô bác sĩ quyết định tự mừng bổn mạng mình bằng việc hòa giải với Chúa và sống tâm tình con thảo với Ngài . Quả thật, đó là những món quà bổn mạng muộn đầy ý nghĩa họ trao cho nhau xuất phát từ con tim chân thành.

Bài dự thi Mã số: 15-98

GIẢI VIẾT VĂN ĐƯỜNG TRƯỜNG 2015, Bản Tin 08