Nắng đã lên (Giải Viết Văn Đường Trường 2016)

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 1386 | Cập nhật lần cuối: 5/10/2016 9:05:34 PM | RSS

Nắng đã lên (Giải Viết Văn Đường Trường 2016)… Ríu rít… ríu rít…

Hắn mơ màng nghe tiếng chim hót ngoài cửa sổ. Âm thanh quen thuộc của họa mi trên nhánh cây xà cừ cổ kính đánh thức hắn dậy sau một giấc ngủ dài.

Phòng hắn gần một cây xà cừ vĩ đại, mỗi sáng sớm thường có vài chú chim đến kiếm ăn và hót véo von trên những cành cây vươn dài đến cửa sổ phòng hắn. Lâu lắm rồi hắn mới được thưởng thức một buổi sáng yên bình thế này. Bình thường khi bình minh chưa ló dạng hắn đã thức dậy rồi. Lúc ấy ngoài trời vẫn còn nhá nhem tối.

Hắn nhìn lên đồng hồ và lẩm bẩm: “8h sáng rồi à!!!”

Nắng ở ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua tán cây, một vài vệt nắng vương lên cửa sổ phòng, cơn gió thu nhè nhẹ mang cái se se lạnh của thời khắc sắp chuyển đông đi vào phòng, thổi đi hết tất cả những tù túng ngột ngạt trong gian phòng chật hẹp khiến hắn cảm thấy trong người thật thoải mái.

Hắn chợt nhớ rằng hắn vừa trải qua một trận sốt kinh hoàng. Buổi tối hai hôm trước, hắn dầm dề cả đêm ngoài mưa. Nhưng vì sao hắn lại ở ngoài trong khi trời đang mưa nhỉ? Đưa tay đặt lên trán rồi nhớ lại, những hình ảnh quen thuộc dần xuất hiện trong tâm trí của hắn.

***

“Cốc cốc”

- Cha ơi, cha ơi!

- Ai đó?

- Dạ, con Thi đây cha.

Hắn mở cửa. Ra là con bé Thi, con bé ở phía sau nhà thờ, đang trong chiếc áo mưa mỏng dính, mặt nó lem nhem vì tóc dính nước mưa bết vào da. Nó đứng mếu máo.

- Cha ơi, thằng Tín em con đi lễ từ hồi chiều tới giờ mà chưa về.

- Ủa? Hồi chiều cha không thấy nó đi lễ, mà bố mẹ con đâu?

- Dạ chắc do trời mưa nên bố mẹ con bị kẹt trên rẫy chưa về được.

Nhìn đồng hồ, đã hơn 7h tối rồi. Hắn sốt ruột quay qua nói với con bé: “Con vào đây đợi tí, cha lấy áo mưa rồi mình đi tìm em con”.

Dắt chiếc Dream Thái cũ kĩ ra, hắn chở con bé đi dọc các quán game xem thử thằng bé có ở đó không. Dạo này các quán game online mọc lên như nấm sau mưa, không chỉ trẻ con mà thậm chí cả người lớn đều bỏ hết thời gian học hành, làm việc cũng như đi tham dự thánh lễ chỉ để cày game. Bỗng nhiên, con bé ngồi sau réo lên:

- Cha, hình như thằng Tín kìa.

Bé Thy đi vào kéo thằng em ra khỏi quán game kèm theo những lời càm ràm trách móc, thằng bé có vẻ biết lỗi không cãi lại câu nào. Nó bất ngờ hơn và hơi sợ khi thấy cha Khiêm đang ngồi trên xe chờ nó ngoài cửa

- Lên xe đi!- Hắn ra lệnh cho thằng nhỏ với giọng nói và ánh mắt nghiêm nghị.

Thằng nhỏ lẽo đẽo leo lên xe, hai đứa nhỏ ôm chặt hắn. Trời mưa mỗi lúc một to, nước mưa như tát vào mặt. Hắn cố gắng đi cẩn thận qua những con đường giờ đã ngập úng trong nước mưa. Sau khi về đến nhà, hắn nhắc nhở và cảnh cáo thằng nhỏ không được tái phạm như vậy nữa, đại loại như một bài giảng đạo.

Trở về nhà xứ, vội vàng cởi áo mưa ra lau khô người, uống một ly trà nóng xong hắn đọc kinh tối và leo lên giường nằm thiếp đi miên man. Đến sáng hôm sau hắn bị sốt nặng, thế là suốt hai ngày trời hắn nằm li bì, sáng nay bớt sốt và tỉnh táo đôi chút.

Hắn ngồi dậy cho tỉnh táo hơn chút, chợt hình ảnh từ tấm gương đối diện phản chiếu lại trong mắt hắn. Hắn thấy tóc mình đã bạc, nếp nhăn lằn đậm trên vầng trán, bên khóe mắt đã xuất hiện vết chân chim. Hắn chợt nghĩ: “Mình già rồi ư?”.

Bỗng nhiên hắn nhớ về hình ảnh người mẹ già. Nhớ lúc hắn mới mười ba tuổi, tuổi nổi loạn và cứng đầu, tuổi ương bướng và thích thể hiện.

***

Rồi như một cuốn phim, cảnh quay trong đầu bắt đầu tua chậm chậm ngược thời gian đưa hắn về với thời điểm hắn mười ba tuổi. Hình ảnh trong quá khứ dần dần hiện lên trong đầu một cách chậm rãi và rõ nét, như vừa mới diễn ra ngày hôm qua.

“Chát, chát…”… Cảnh quay dừng lại vào lúc hắn thấy mình bị mẹ quất roi mây vào mông. Nhưng hắn không khóc, thậm chí những cú đánh của mẹ làm hắn tức giận hơn, hắn hét toáng lên như để giải tỏa bao nhiêu kiềm nén bấy lâu trong lòng.

- Con không đi lễ nữa, lễ lạy chả có ích gì cả, cứ lên đó ngồi nghe mấy ông cha có mấy đoạn kinh thánh mà lặp đi lặp lại từ năm này qua năm khác, con chán lắm rồi.

- Đồ vô đạo này! (chát chát) Còn nói nữa này! (chát chát)- Bà vừa chửi vừa đánh.

- Con không đi lễ, con không đi lễ!- Hắn càng bướng bỉnh hơn.

- Lần sau mà mày bỏ lễ Chúa nhật nữa thì liệu hồn nghe chưa!

Sau câu đe dọa đó, bà ném chiếc roi mây ra ngoài sân bỏ vào phòng nằm. Di ảnh chồng bà đặt nơi tủ đối diện chiếc giường; bà nhìn vào tấm hình, đôi mắt ông luôn ánh lên nét hiền từ cùng nụ cười triều mến. Bà nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên đôi gò má xương xẩu.

Hôm đó là Chúa nhật, hắn không đi lễ mà đi chơi game, hồi đó chưa có game online hiện đại như bây giờ, toàn là game băng, hoặc game đĩa được nối với bàn phím bốn nút. Vậy mà làm mê mẫn biết bao trẻ nhỏ, kể cả hắn. Bao nhiêu tiền hắn đều đổ vào quán game đó hết.

Bà hàng xóm thấy hắn trốn lễ Chúa nhật mà đi chơi game, bà về mách mẹ hắn, thế là mẹ hắn lôi về rồi đánh cho hắn một trận.

Lần đó hắn cãi nhau kịch liệt và bị một trận đòn ra trò như vậy, cũng làm hắn thấy ớn ớn. Những lần sau đó hắn không trốn lễ Chúa nhật nữa, nhưng vào nhà thờ tham dự thánh lễ một cách hờ hững, suốt buổi lễ cứ mong sao thánh lễ kết thúc thật nhanh, cha vừa ban phép lành là hắn chạy bay ra khỏi nhà thờ liền.

Rồi có một lần hắn lại bỏ lễ Chúa nhật ra quán game, hắn định là sẽ về khi lễ vừa kết thúc, để mẹ không biết hắn trốn lễ Chúa nhật. Nhẩm tính như vậy hắn thấy an tâm mà ngồi vào chơi game, nhưng rồi hắn mãi mê chơi game mà quên cả thời gian. Ngoài trời đang đổ mưa tầm tã, gió mạnh quật vào những cây lớn ven đường khiến những cành cây gãy răng rắc rồi rơi đầy khắp mặt đất. Con đường làng vắng vẻ không một bóng người, chỉ còn nước mưa ngập khắp các ruộng lúa cùng với âm thanh gào rít như xé tai của gió đêm.

Đã hơn bảy giờ tối, mẹ hắn bồn chồn lo lắng không yên. Bà nhìn đồng hồ thêm lần nữa rồi mặc vội chiếc áo mưa, dắt chiếc xe ra rồi đạp lộc cộc lên nhà thờ .

Nhà thờ lúc này im ắng lạnh lẽo, không một bóng người.

- Khiêm ơi!- Bà hét lên, hy vọng nghe tiếng của đứa con đáp trả lại, nhưng không thấy gì cả. Bà đạp xe quanh nhà thờ một vòng để thử xem nhưng cũng chẳng có ai, bà đạp ngược xe ra lại cổng nhà thờ. Lúc này mưa to hơn, gió mạnh quất ào ào từng cơn vào mặt bà, khiến bà phải nheo mắt lại, gồng lưng lên để nhấn chiếc pedan.

Mưa lớn làm cho đường bị ngập, và vì đường tối nên không may chiếc bánh thụp vào ổ gà trên đường làm bà loạng choạng té xuống, cổ chân đập va vào một hòn đá.

Bà khẽ rên lên và thấy đau đau ở cổ chân, nhưng rồi bà dựng xe dậy đạp đến quán game để tìm con.

Đứng ngoài quán game nhìn vào bà thấy cái lưng quen thuộc của con, bà cảm thấy nhẹ nhõm. Dựng xe vào gốc cây, bà đi vào quán game.

“Bốp” bao nhiêu lo lắng, yêu thương, tức giận… của một người mẹ bà dồn vào cái tát đó làm thằng bé choáng váng. Lôi con ra khỏi tiệm game bà cởi cái áo mưa duy nhất đang mặc trên mình cho đứa con, bảo nó ngồi lên xe. Bà gồng mình đạp xe dưới trời mưa gió mặc cho cái chân đang đau nhói. Về đến nhà bà im lặng dọn cơm cho hắn ăn. Rồi bà vào phòng nằm, để hắn một mình.

Nhìn hành động của mẹ, hắn cảm thấy lo lắng. Lúc nãy ngồi trên xe hắn đinh ninh rằng khi về nhà thể nào hắn cũng sẽ bị ăn đòn tơi tả.

Hôm sau thức dậy, hắn xuống bếp nhìn lên bàn ăn, nhưng không thấy đồ ăn sáng mẹ chuẩn bị như mọi khi. “Có lẽ mẹ vẫn còn giận”, hắn nghĩ vậy. Khi đi ngang qua phòng mẹ, hắn nghe thấy tiếng thở khò khè nặng nhọc. Linh tính báo điều chẳng lành, hắn chạy vào phòng mẹ thì thấy bà đang nằm mê man, người nóng hừng hực và mắt cá chân thì sưng vù.

- Mẹ! Mẹ!- Hắn gào lên trong nỗi sợ hãi, tay chân luống cuống không biết phải làm sao. Từ trước tới nay toàn mẹ chăm sóc hắn khi bệnh thôi.

Hắn chạy qua nhờ hàng xóm, người ta chở bà vào bệnh viện. Đã 2 ngày nay rồi, bà mê man chưa tỉnh, hắn sợ, sợ mất mẹ, lần đầu tiên trong đời hắn biết quan tâm và lo lắng cho mẹ thật sự. Đột nhiên trong đầu hắn nghĩ đến nhà thờ, một ý nghĩ lạ lùng. Có lẽ “mắc bệnh thì vái tứ phương”, thế là hắn quyết định đạp xe đến nhà thờ.

Trên đường gần đến nhà thờ hắn phải đi ngang qua quán game, nơi thường ngày hắn trốn học, bỏ lễ để vào đó chơi. Mỗi khi đi qua quán game này, tâm trạng hắn lúc nào cũng phấn khích như thể trong quán game ấy xuất hiện một lực hút vô hình nào đó lôi kéo, gọi mời.

Nhưng lần này khác với mọi khi, hắn đạp một mạch đến nhà thờ.

Bước vào nhà thờ nhẹ nhàng chậm rãi, mắt ngước nhìn lên cung thánh nơi có tượng Chúa Giêsu đang chịu đóng đinh. Thánh đường lúc này, rất im ắng không một bóng người, chỉ có chút ánh sáng mờ mờ trên cung thánh và ánh đèn chầu nhà tạm còn sáng leo lét. Thái độ hắn khác với thường ngày khi đi tham dự thánh lễ. Trước kia khi vô nhà thờ là nhìn lui nhìn tới coi chỗ ngồi, rồi xà nhanh vào đó kẻo sợ người khác chiếm chỗ, làm dấu qua loa và chờ kết thúc thánh lễ là chạy bay ra khỏi nhà thờ, kẻo như sợ cửa nhà thờ đóng lại là hắn sẽ mắc kẹt vĩnh viễn trong nhà thờ.

Lần này hắn làm dấu nhẹ nhàng hơn, rõ nét hơn, chậm rãi hơn rồi quì xuống. Như có một luồng khí mới, hắn bắt đầu cầu nguyện, cầu nguyện một cách chân thành thực sự:

- Chúa ơi, con biết con sai rồi, con không xứng đáng để xin Ngài, nhưng con tha thiết cầu mong cho mẹ con được lành bệnh.

Hai bên thái dương có cái gì đó ấm ấm chảy ra từ mắt hắn. Hắn khóc, nước mắt chân thành, nước mắt của đứa con ngỗ nghịch. Hắn vẫn tiếp tục nói mếu máo trong đôi mắt ướt sũng.

- Con hư thì xin Chúa phạt con bệnh, đừng phạt mẹ con, mẹ con thương con lắm!

Giờ hắn nhìn kĩ hơn lên tượng Chúa chịu khổ nạn, nhìn khuôn mặt phúc hậu của Ngài gục một bên, đầu đội vòng gai, nhìn lỗ đinh chân tay và cạnh sườn ngài, ở những vết thương có vệt máu loang. Đột nhiên hắn nhớ một đoạn bài giảng của cha xứ già trước đây hắn đã từng nghe rất nhiều lần: “Chúa Giêsu yêu thương chúng ta đến nỗi bằng lòng chịu chết để chuộc lại tội lỗi của chúng ta... tình thương Ngài như gà mẹ ủ ấp con mình dưới cánh...”. Đột nhiên, lần đầu tiên hắn nghĩ đến tình thương của mẹ dành cho hắn trong suốt mười ba năm: “Mặc dù mẹ hay la mắng, hay đánh mình nhưng chung qui cũng vì yêu mình, vì muốn mình tốt hơn, vậy mà mình không biết thương mẹ tí nào”. Những dòng lệ lại tiếp tục chảy dài trên má hắn.

- Chúa ơi, con sai rồi con xin lỗi, con không hư nữa, xin giúp mẹ con chóng bình phục nhé.

“Lạy Cha chúng con ở trên trời…..”

“Kính mừng Maria đầy ơn phước…”

“Sáng danh Đức Chúa Cha….”

Hắn đọc kinh thật rõ ràng và chậm rãi. Rồi sau đó nhẹ nhàng ra khỏi nhà thờ đạp xe đến bệnh viện.

Ngồi bên giường của mẹ hắn nhìn mẹ, thấy tóc mẹ đã bạc đi nhiều, da mẹ có vết nhăn nhăn, tự nhiên hắn thấy thương mẹ và xót xa trong lòng. Rồi hắn cúi gục đầu bên tay mẹ từ từ nhắm mắt lại và ngủ khi nào không hay.

- Mẹ mẹ, mẹ ơi, mẹ đâu rồi!- Cả phòng bệnh nhìn hắn, hắn mặc kệ vẫn gào thét lên trong nước mắt như một đứa con nít. Lúc giật mình mở mắt ra hắn thấy cái giường nơi mẹ nằm đã trống trơn, hắn nghĩ tối qua lúc hắn đang say giấc ngủ, mẹ xảy ra chuyện gì không hay rồi, người ta mang xác mẹ hắn đi rồi chăng. Hắn tự vẽ ra những điều tiêu cực trong đầu.

Cửa bệnh viện mở ra, mẹ hắn bước vào, hắn lao đến ôm mẹ khóc một cách ngon lành. Mẹ hắn ngạc nhiên, rồi xoa xoa đầu hắn.

- Nín đi nín đi, lớn rồi mà còn khóc, người ta cười cho kìa!- Lâu lắm rồi mới nghe giọng mẹ ngọt ngào như vậy.

- Hồi nãy thức dậy không thấy mẹ còn tưởng, con tưởng…- Hắn vừa nói vừa nấc.

- Tưởng mẹ chết rồi hả.- Bà kí vào đầu nó một cái nhẹ nhàng.- Thấy con ngủ ngon lành vậy mẹ không nỡ đánh thức, sáng nay mẹ thấy khỏe rồi, bác sĩ nói chiều nay có thể xuất viện.

Hắn lấy xe đạp chở mẹ về nhà, đi ngang qua nhà thờ, hắn dừng lại, làm dấu Thánh giá rồi đạp xe đi tiếp. Mẹ hắn ngồi sau thấy vậy hơi ngạc nhiên nhưng rồi bà nở một nhẹ nhàng âu yếm.

Ba tháng sau.

Trong lúc đang ăn tối, bà thấy hắn trầm hơn hẳn mọi bữa, bình thường hắn nói tía lia, chuyện ở trường, ở lớp giáo lý, vân vân… Sợ hắn bị bệnh hay gặp chuyện gì đó: “Con sao vậy, không được khỏe hả?”.

Hắn không trả lời bà nhưng nhìn vào ánh mắt của mẹ lúc, vài giây sau hắn mở miệng nói một cách chậm rãi: “Con… con xin cha sở vào nhóm dự tu của giáo xứ nha mẹ? ”.

Xém tí là bà rớt chén cơm đang cầm trên tay, con mắt mở lớn ra một tí, dường như không tin vào tai mình. Không ngờ đứa con này thường ngày ghét đi lễ, ghét đọc kinh vậy mà hôm nay xin đi tu hỏi sao bà không ngạc nhiên cho được.

Nhưng rồi một lúc sau, bà mỉm cười dịu dàng, đưa tay xoa đầu nó và nói: “Nếu con đã chọn con đường cho mình rồi, thì phải quyết tâm đi cho trọn nghe chưa”.

“Dạ”. Hắn cười tít mắt dạ một tiếng rõ to, rồi bưng chén cơm ăn một mạch.

***

“King koong, king koong….” Đồng hồ điểm 9 giờ sáng, cảnh vật trong đầu trở về với hiện tại, tự nhiên hắn thấy nhớ mẹ quá chừng.

- Chúa ơi, tình thương và lòng nhân từ của Ngài đã đốn ngã con từ dạo đó.- Một lời cầu nguyện bộc phát trong tim hắn cất lên.

“Chúng con cậy vì danh Chúa nhân từ cho linh hồn Maria được lên chốn nghỉ ngơi ...”. Hắn đọc kinh cầu cho linh hồn của mẹ rồi ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh, dường như thấy mẹ dõi theo hắn. Bà mất sau 5 năm hắn chịu chức linh mục.

Hắn rời khỏi giường đi đọc kinh phụng vụ và chuẩn bị một ngày mới cho công việc tông đồ. Vừa đi hắn vừa xướng lên câu hát tiếng La Tinh mà hắn rất yêu thích.

“Te mihi semper amorem. Domine mi !!”, tạm dịch “Tình thương của Ngài luôn ở mãi cùng con, Chúa ơi!!!”

Mặt trời đã lên cao sưởi ấm khắp vạn vật, trên nhánh cây xà cừ, những chú chim non vẫn tiếp tục hót lên âm hưởng thiên nhiên tuyệt đẹp nhất…

Mã số: 16-067
Giải Viết Văn Đường Trường 2016, Bản tin 6