Qua miền tối sáng (Giải Viết Văn Đường Trường 2016)

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 1339 | Cập nhật lần cuối: 7/4/2016 7:26:20 PM | RSS

Đừng băn khoăn vì mọi việc đã qua mà hãy mỉm cười và nhìn về phía trước.

1. Lù lù một mình trong bóng tối, thị dán trừng mắt lên trần nhà trong vô định, nhỡ có tên trộm nào trót dại mò vào lúc này hẳn hắn phải phát khiếp mà chết ngất. Bộ dạng của thị mới gớm ghiếc làm sao, ánh trăng mờ qua khe cửa sổ đã tố cáo điều đó. Khuôn mặt thị hốc hác xanh xao tóp lại làm hai gò má nhô lên cao trông dờn dợn; mà không, có lẽ hơn thế nữa. Mấy đêm liền thị mất ngủ, nhìn sang bên cạnh, đứa con gái của thị mới ba tháng tuổi đang ngủ ngon lành, khuôn mặt nó trông giống như một thiên thần. Hết nhìn con, thị lại nhìn vào những khoảng mờ chập chờn trong kí ức. Đang suy nghĩ vẩn vơ, thị chợt giật mình bởi những thanh âm lạ lùng…Bỗng con bé khóc ré lên, nó còn đang ngái ngủ. Thị vén áo, ôm con bé vào lòng cho nó bú. Tuy thị hốc hác xanh xao là vậy nhưng cái mạch nguồn sự sống kia thì hãy ấm nồng và dạt dào lắm. Con bé chụt chụt một hồi rồi nhả ti mẹ ra mà ngủ mê mệt. Ngoài bờ ao, tiếng dế kêu reng réc. Đầu ngõ, chó nhà mụ Tư Béo sủa dồn văng vẳng. Thị nhủ thầm trong dạ không biết là chuyện gì. Thây kệ, thị nằm xuống, cố chợp mắt. Đồng hồ con gà treo tường bing boong mười một tiếng đủ. Thị không tài nào ngủ được, thị muốn gào lên cho đỡ ức nhưng sợ con bé dậy thì khổ... Đầu óc thị quay cuồng, chập chờn rơi vào một khoảng không vô định, một vệt sáng lướt qua.

2. Thị chạy thục mạng dù cho cái bụng đã lùm lùm. Thị không dám ngoái đầu nhìn lại, cũng không dám dừng lại. Thị không còn thời gian để suy nghĩ, thị chỉ biết mình phải chạy thật nhanh, thị thở hổn hển. Thị đi đưa tang một bà cụ tám mươi chín tuổi trong xóm đạo vừa mới qua đời. Con đường ra nghĩa địa thâm u hoang vắng nay bỗng dưng… Thị dợn người.

Ra khỏi nghĩa địa, thị dắt chiếc xe đạp cà tàng cũ kĩ, cố đạp thật nhanh, tiếng lọc cọc lạch cạch khô khốc vang lên chói tai. Cạch, cạch, cạch, xe tuột xích. Thị loạng choạng sém ngã.

- Giêsu Ma…!

Thị vứt chiếc xe lại mà chạy bộ một hơi về tới nhà. Cuộc đời sao có lắm nỗi tréo ngoe thế này. Một ngày thì yên lành buồn đến chết được còn một ngày thì tấp nập bao nhiêu là việc xoay tít mù đầu. Thị ngửa mặt kêu trời. Trời chẳng đáp. Thị kêu Chúa. Chúa ở đâu? Trời hửng nắng trong xanh không dợn bóng mây, mới độ ba giờ chiều, sân phơi trước nhà thị vàng ươm những thóc. Thị tót vào nhà nhưng mới tới cửa thị bỗng khựng lại. Chết điếng! Máu! Bọt mép! Và, tím tái!

- Mình! Mình ơi! Đừng bỏ em mình ơi!- Thị gào lên thống thiết.

- Sao mình không chờ em về! Mình ơi! Có ai không, giúp tôi với…

Chiếc xe cứu thương vừa chạy về đầu ngõ thì bà con chòm xóm ùa ra như ong vỡ tổ. Suốt ba ngày tang sau đó, thị khóc sưng vù cả mắt thị ngất không biết là bao lần. Tất cả công việc ma chay đều do họ hàng đảm trách. Thị lại thấy một viễn cảnh quen thuộc, con đường ra nghĩa địa. Đúng rồi, là nó. Lũ quạ trên hàng bạch đàn bay đi “Quạ! Quạ!” thê lương. Thị chẳng còn biết gì nữa. Khi cha sở làm các nghi thức tiễn biệt và hạ huyệt thì thị ngã lăn quay. Một vệt sáng cùng tà áo xanh chợt lóe lên trong thị, thị sõng xoài trên nền đất xanh cỏ mà ngoi ngóp. Họ hàng tụ lại dìu thị, xoa dầu bóp thuốc vì sợ thị ngộp thì cái thai cũng đi toi. Vừa tỉnh lại, thị bò đến bên mộ chồng trong tiếng nấc nghẹn ứ nơi cổ họng, thị gào lên:

- Giời ơi! Có nỗi đau nào như nỗi đau của tôi không?

3. - Oe...Oe...oe!!!

Con bé giật mình khóc ré lên bởi tiếng thét trong đêm của thị. Thì ra nãy giờ thị nằm mơ. Cứ mỗi đêm về thị lại cám cảnh cái hình ảnh ghê rợn ấy.

- Ờ...Ờ.. mẹ đây! Mẹ xin lỗi! Bống của mẹ ngoan nào!

Anh chồng nằm ngoài đi-văng phòng khách chạy vội vào.

- Chuyện gì thế mình?

- À...Ờ...Không! Không có gì! Tại em mệt...

- Em mệt à? Thôi em nghỉ đi, để anh trông cái Bống cho!

Anh ôm con bé, nựng nịu, đưa qua đưa lại khe khẽ. Anh ngờ ngợ, hình như thị giấu anh điều gì đó thì phải. Đặt con bé xuống nôi, anh choàng vào cổ con một tràng hạt Mân Côi năm mươi còn tay anh thì cầm tràng hạt mười và anh cầu nguyện.

Anh, một thanh niên trẻ mới ra trường và xin một chân vào làm trong công ty vệ sinh môi trường hơn hai năm nay. Trong tháng này vì vợ sinh nên anh đổi ca làm về sớm hơn, khoảng 11 giờ đêm. Mỗi đêm về anh phải thật nhẹ nhàng kẻo làm hai mẹ con thức giấc. Họ hàng bĩu môi bảo vợ anh không biết đẻ. Anh chỉ mỉm cười bảo: “Ruộng sâu trâu nái không bằng con gái đầu lòng.”

Đang cầu nguyện với Đức Mẹ nhưng anh không tài nào tập trung được. Anh đặt tràng chuỗi xuống bàn, cúi hôn con bé. Câu nói ban nãy của vợ làm anh phải suy nghĩ. Anh đã gặng hỏi nhưng thị không nói.

Qua miền tối sáng (Giải Viết Văn Đường Trường 2016)

4. Qua thôi nôi cái Bống, thị thấy mình khỏe hơn rất nhiều. Thị đã lấy lại được sức sống tươi trẻ của thời con gái và thị cũng đi dạy lại mấy tháng nay.

- Mình ơi! Em lại có mang! Thị run run, nét mặt buồn bã.

- Thật hở mình? Vậy thì vui quá rồi! Mình cố gắng giữ gìn sức khỏe nha. Gắng thêm đứa nữa rồi mình kế hoạch để tập trung làm ăn.

Đang thao thao bất tuyệt, anh chợt thấy ánh mắt xa xăm buồn vời vợi của thị. Anh nào có biết đêm qua thị lại chiêm bao cơn ác mộng hôm nào, cũng ánh sáng với vệt áo xanh ấy. Anh gặng hỏi mãi thị mới lí nhí kể cho anh nghe mọi sự.

Thị có thai. Thị cám cảnh cái giấc mơ kia thành hiện thực, và quan trọng là thị sợ mất anh. Anh thở dài, thì ra gần một năm nay vợ anh chịu mọi lo lắng khổ sầu mà anh không hề hay biết, chỉ đoán già đoán non. Anh nắm tay thị, ôm thị vào lòng. Thị khóc nức nở. Luồn vào tay thị một cỗ tràng hạt, hai vợ chồng quỳ trước bàn thờ Đức Mẹ trong nhà mà cầu nguyện. Anh an ủi vợ:

-Thôi thì mình dâng hết mọi sự, dâng cả gia đình mình lên cho Mẹ, xin Mẹ gìn giữ chúng ta em à!

5. Suốt tháng 5 năm đó, đêm nào người ta cũng thấy đôi vợ chồng trẻ ấy cầu nguyện lâu giờ bên hang đá Đức Mẹ trên nhà thờ. Người ta bảo nhau:

- Con Lan vợ thằng Tuấn vừa đẹp người lại đẹp nết bà nhỉ! Nó mới theo đạo từ hồi lấy thằng Tuấn vậy mà tôi thấy nó sốt sắng ghê!

- Thuyền theo lái gái theo chồng mà bà!

Có ai ngờ trong cái tổ uyên ương nhỏ bé ấy có biết bao là sóng ngầm. Quỳ bên hang đá Đức Mẹ, thị thấy lòng mình thoải mái nhẹ nhõm. Thị dễ dàng thưa chuyện cùng Mẹ mà không còn sợ sệt như trước. Thị thấy lòng bình an đến lạ. Giờ thì thị đã ngộ ra vệt sáng kia… tà áo xanh… thấp thoáng trong những giấc mơ là gì. Chính là tà áo thiên thanh Đức Mẹ đã gìn giữ thị suốt thời gian qua mà thị đã không nhận ra. Thị thầm thì tạ ơn Chúa và Đức Mẹ.

Mã số: 16-090
Giải Viết Văn Đường Trường 2016, Bản tin 8