Quyết định cuối cùng

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 2094 | Cập nhật lần cuối: 6/1/2015 10:50:33 AM | RSS

Tiếng chuông nhà nguyện vang lên, nó cùng các chị em dự tu bước vào thánh đường, quỳ trước tôn nhan Chúa và bắt đầu cầu nguyện. Giờ phút linh thiêng nhất sau một tháng học tập mệt mỏi chính là lúc này. Chị em mỗi đứa một nơi cứ tới ngày này của tháng lại tụ họp bên nhau, và hơn hết là được cùng nhau ngắm Mình Thánh Chúa, chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn cùng Người. Không khí thinh lặng tĩnh mịch đến lạ thường, thoang thoảng đâu đó mùi hương trầm hòa quyện với bao sắc hoa trang trí trên cung thánh, tất cả tạo nên một thiên đường hạnh phúc. Nó mơ hồ trong khoảng không gian vô định, chợt nghe có tiếng ai đó gọi: “Hãy bước đến cùng Ta”, và văng vẳng bên tai: “Hãy quay trở lại”. Quay đầu nhìn về hai hướng, nó mông lung dừng bước lựa chọn. . .

***

Quyết định cuối cùngHai năm cho một mối tình đầu, nó tình cờ quen hắn trên facebook vào đầu năm thứ 2 của thời sinh viên. Câu chuyện bắt đầu bằng một lời khen qua mạng: “Nhìn bạn nhỏ nhắn dễ thương nhỉ”. “Miếng ngọt lọt tới tai”, thế là nó và hắn bắt đầu quen nhau. Nó không ngần ngại nói với hắn mình là một dự tu và mãi mãi sẽ theo Chúa nhưng hắn chấp nhận tất cả. Một tháng, hai tháng nó và hắn chỉ là bạn với đôi dòng tin nhắn hỏi thăm sức khỏe, học tập. Ba tháng, bốn tháng lại là anh em với hàng chục tin nhắn báo hiệu cho tình yêu bắt đầu nảy nở như nụ hoa dần hé mở. Tình cảm ấy lúc đầu chỉ là thử yêu nhưng ngày một lớn dần, đôi bạn tâm giao tình cờ ngày nào không ngẫu nhiên mà yêu nhau dù rằng mỗi đứa mỗi nơi, mọi vui buồn trong cuộc sống hàng ngày đều được san sẻ cùng nhau, chính điều đó đã gắn kết nó và hắn với nhau. Khoảng thời gian ấy nó chỉ nghĩ đến hắn để rồi tự biện hộ cho bản thân: “Hãy thử yêu để vững chắc hơn trên con đường tu trì sau này”.

Ngày ấy, cái “tôi” của nó quá lớn để chấp nhận mình yếu đuối. Nó tự tin cho rằng mình sẽ không dễ gì sa ngã như những người khác. Họ không làm được nhưng mình sẽ làm được. Trong ý nghĩ non nớt của nó: “Yêu để sau này không phải vấp ngã, yêu để mạnh mẽ hơn trong tình yêu Chúa”, mà quên rằng đó có thể là khởi đầu cám dỗ của ma quỷ. Thế nhưng Chúa lại ưu ái cho nó, nó may mắn vì gặp được hắn - một anh chàng đạo gốc rất sốt sắng, lại thấu tình đạt lý, hiền lành và tốt bụng. Dù biết nó có ý định đi tu nhưng vẫn chấp nhận yêu đến khi nó đưa ra quyết định cuối cùng, tình yêu trong sáng ấy càng làm nó bấp bênh hơn.

Hai năm yêu nhau chỉ vỏn vẹn hai lần gặp gỡ, tuy xa mặt nhưng không cách lòng. Mỗi lần gặp nhau là một lần để quan tâm nhau hơn, đó thật sự là những ngày tháng hạnh phúc nhất. Trải qua những giận hờn, trách móc nó lại càng thấm thía cái cảm giác yêu, hiểu và thông cảm cho nhau nhưng trên hết tình yêu Chúa vẫn luôn định hướng nó. Sở dĩ nó giấu vì không muốn mọi người hiểu sai tình yêu của nó, cho nó là kẻ làm tôi hai chủ. Nhưng nào ngờ “kim trong bọc rồi cũng có ngày lòi ra” . . .

- Sao mày lại sống giả tạo như thế hả con kia?- Chị Hai nghiến răng hét vào mặt nó.

- Mày dối trên lừa dưới thế mà tu với chả không. Đồ hai mặt!

Lời nói như xé từng thớ thịt nó. Tim nó như ngừng đập, đau đớn đến tột cùng, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, tay chân bủn rủn vì lo sợ một điều gì đó sắp xảy đến, cổ họng nghẹn ứ không nói nên lời. Chị nó vẫn tiếp tục. . .

- Mày như thế mà bày đặt đi lễ, đọc kinh… Cái thứ giả dối!- Chị nó thốt ra những lời mỉa mai chua chát mà không biết rằng lòng nó đau gấp ngàn lần.

Nó đã cố giấu mọi người suốt hai năm qua, nhưng chị nó lại vô tình đọc được tin nhắn điện thoại lúc nó không có ở nhà. Tất cả như hình phạt cho cái tội giả dối. Nó rơi vào bế tắc, tuyệt vọng. Phải chăng đây là cách để nó chấm dứt tất cả. Nhưng không… Nó thững người lại, nó không thể làm thế ngay lúc này, vì hắn đang phải trải qua kì thi học kì. Nó đắn đo và rồi cố nuốt nước mắt chịu đựng trước những lời nói cố chấp bắt tội của chị nó. Đêm nào nó cũng khóc, khóc để vơi đi tất cả, khóc để lòng nhẹ nhõm hơn, khóc để ngày mai bước tiếp. Ai cũng cho đó là sai trái và giả dối nhưng nào có ai hiểu, biết đâu đó có thể là thử thách Chúa đặt ra cho nó vì nó cũng đâu muốn thế, cứ như một định mệnh đến rồi đi âm thầm lặng lẽ quấn lấy nó. Bên trong thâm tâm, nó nghĩ rằng tất cả là thử thách của Chúa chứ không phải là cám dỗ đời thường vì những lúc tưởng chừng như vấp ngã Chúa lại thức tỉnh nó, giúp nó trưởng thành hơn trong suy nghĩ, lời nói và hành động mà chỉ mình nó biết.

Thời gian thấm thoát trôi qua mang theo tình yêu lớn dần cùng năm tháng. Năm cuối của đời sinh viên, mỗi lần gặp, Soeur giáo lại hỏi về dự định sắp tới của nó. Nó phân vân, do dự hẹn soeur vào tháng sau dù biết mình đang muốn hướng về bên nào nhưng nghĩ đến hắn nó lại muốn vẹn cả đôi đường. Cứ như thế, thời hạn tìm hiểu ơn gọi ba năm cũng đã gần hết, các chị em ai cũng đã đưa ra quyết định của mình, chỉ có mình nó lúc nào cũng lo toan với mớ suy nghĩ hỗn độn. Nó chần chừ vì sợ mình sẽ đi sai ơn gọi của Chúa, nó lo lắng vì sợ hắn sẽ không thể vượt qua nổi vì tình yêu mà hắn dành cho nó có lẽ là quá lớn (nó cảm nhận điều đó). Lúc nào nó cũng lẩm bẩm: “Lạy Chúa, nếu là thử thách Chúa muốn con vượt qua thì xin Chúa hãy soi sáng, để con đưa ra quyết định đúng đắn theo như ý Chúa muốn”.

Thỉnh thoảng dòng tin nhắn lại đến: “Anh sợ sẽ mất em. Đêm nào anh cũng mơ thấy mình xa nhau. Dù biết mình phải tôn trọng quyết định của em nhưng giờ này với anh em là tất cả. Anh sẽ chết mất nếu không còn em bên anh”. Lòng nó như thắt lại, cảm giác lạnh đến thấu xương.

Và thỉnh thoảng cha xứ lại bảo: “Đi tu đi con. Đời sống tu sẽ rất tốt cho con. Cha thấy con có ơn gọi đó”. Mỗi khi gặp, soeur giáo lại hỏi: “Sao rồi con? Quyết định nhanh để soeur còn chuẩn bị đồ nhập dòng chứ. Ai cũng xong cả rồi còn chờ mỗi mình con thôi” . Tất cả cứ quanh quẩn trong đầu nó: “Làm sao để trọn vẹn cả đôi đường, Chúa ơi?”. Nhiều lúc nó muốn phát điên lên…và ước đó chỉ là cơn ác mộng…

***

“Chúa ở cùng chị em”, câu chúc lành của cha linh hướng vang khắp nhà nguyện làm nó giật thót người. Thì ra nó đã quỳ như thế cả buổi, giờ kinh đã xong, giờ chầu cũng đã đến hồi kết thúc. Nó bối rối đứng dậy trước hàng chục ánh mắt hướng về nó tự lúc nào, mặt nó đỏ bừng, đôi chân chùng xuống vì tê buốt, hai hàng nước mắt vẫn còn đó. Hướng lên Thánh Thể Chúa nó bỗng thấy lòng thanh thản, thì ra nó thuộc về nơi này. Tất cả mọi thứ đều trở nên tươi mới giống như lòng nó ngay giờ phút này. Dường như tình yêu đôi lứa mong manh trong nó đã nhường chỗ cho tình yêu Thiên Chúa vô bờ. Một luồng gió nhẹ khẽ len lỏi qua ô cửa kính loang khắp nhà nguyện, không khí thật ấm áp nồng nàn. Nó chợt nhận ra hình như xuân đã về, câu lời Chúa lộc xuân mà nó vô tình hay hữu ý hái được sáng mồng một tết lại thánh thót vang cả không trung: “Chúa chính là gia nghiệp và là phần phúc của con” ( Tv 15 ). Nó thầm xin Chúa luôn đồng hành giúp đỡ người ấy vượt qua mọi khó khăn, đau khổ và nhanh chân bước lại gần soeur giáo thỏ thẻ bên tai người: “Soeur ơi! Con đi tu nha”. Một chân trời mới mở ra trước mắt nó với những niềm vui hay nỗi buồn mà chỉ có Chúa biết. Cảm tạ Hồng Ân Chúa. Nó nhận ra tình yêu trần gian rồi sẽ có lúc tàn, chỉ có tình yêu Thiên Chúa là vĩnh hằng mãi mãi.

Lễ phong chức linh mục (30.05.2015)

HƯƠNG TÌNH

[ Điểm đánh giá 5/5 ] 1 người đã bình chọn
Đã xem: 36 | Cập nhật lần cuối: 5/27/2015 11:14:34 AM | RSS | Bản để in | Bản gửi email

Lật qua, lật lại trên cái giường tám tấc, liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, 11 giờ 35 phút, đã gần qua ngày thứ hai ở Đại chủng viện, vậy mà giấc ngủ vẫn cứ lảng tránh mình. Nhìn sang hai bên, ba anh em còn lại, đã say giấc từ khi nao, một sự bực bội nhẹ xuất hiện trong người. Giờ đây, trong căn phòng dành cho bốn người, bóng tối bao phủ hầu như toàn bộ, chỉ có một vài sợi ánh sáng len lỏi qua khe cửa, chui tọt vào phòng, và chiếc quạt trần quay ù ù là còn nhiệt tâm làm việc. Muốn đổi không khí, tôi nhẹ nhàng, nói đúng hơn là rón rén ra khỏi phòng, chẳng khác nào một tên ăn trộm. Vừa mở cánh cửa, chưa kịp bước ra ngoài, thì những chùm ánh sáng bắt đầu ùa vào như đội quân ra trận, chỉ còn đôi mắt là kịp phản ứng với những cái chớp nháy liên tục cho tới khi hòa nhịp được với kẻ thù. Ra khỏi phòng, nhìn dãy hành lang mờ mờ ảo ảo, nhờ những bóng đèn pha được treo trên những dãy nhà, như không có điểm đầu và điểm cuối. Bước tới thêm một tí, dựa hai khủy tay vào thành lan can, cảm giác mát lạnh từ lan can bắt đầu chuyển vào cơ thể cùng với những cơn gió nhẹ mang theo không khí trong lành, cảm thấy rất dễ chịu. Bỗng dưng, đập vào mắt tôi hình ảnh bức tượng của Mẹ Maria chắp tay đứng giữa trời, bất kể mưa nắng, che chở cho đoàn con. Bất giác, tôi làm dấu thánh giá, tạ ơn Mẹ, tiếp tục phóng tầm mắt ra khỏi khuôn viên đại chủng viện,những cái khách sạn, nhà nghỉ, thấp thoáng xen lẫn nhà dân, cùng với vài bảng hiệu đèn neon mờ ảo. Hình ảnh rõ ràng nhất mà đôi mắt có thể bắt lấy là những dãy đèn điện đường uốn quanh một hình bán nguyệt, như vòng tay của một người mẹ đang ôm ấp đứa con bé bỏng.Thu ánh nhìn về, hít một hơi thật sâu cái không khí mát lạnh, chợt nhận ra đôi tay mình được ai đó sơn lên một màu vàng nhàn nhạt. Đảo mắt tìm cho ra kẻ gây ra chuyện này, quay đầu qua trái, qua phải, trước sau, rồi cũng biết được thủ phạm khi ngước nhìn lên “Chị Hằng”, hôm này ngày 16 âm! Không biết bộ não ra lệnh cho đôi chân khi nào, mà đôi chân đã cất bước đi tìm cầu thang dẫn lên sân thượng (tầng tôi đang ở là tầng năm rồi đến sân thượng). Vừa đặt chân lên bậc thang đầu tiên, một giọng nói vang trong tâm trí tôi: “Buổi tối các thầy không được lên sân thượng” của cha phó giám đốc chủng viện, nhưng trái tim và sức hút của Chị Hằng đã chiến thắng. Tôi tiếp tục bước lên như con mèo đang rình mồi, lên tới bậc thang cuối cùng dẫn lên sân thượng, một luồng khí lạnh chạy dọc lưng tôi, những con người với chỉ thân mình trắng toát, không đầu, không chân, không tay, đang tiến về phía tôi. Chẳng kịp suy nghĩ, tay phải của tôi, nắm chặt tràng chuỗi mà tôi đang mang ở cánh tay trái, cùng với lời kinh Maria. Vừa dứt lời kinh, đôi mắt định thần nhìn lại thì mới nhận ra, sân thượng dành một chỗ để phơi đồ, và đó là những chiếc áo phông đang phất phơ trước gió, tôi chợt cười chính bản thân tôi. Tới sân thượng, tôi tìm một chỗ lý tưởng để có thể ngắm Chị Hằng một cách rõ ràng và cũng để tránh sương đêm.

Hương tìnhNgước, ngắm nhìn Chị Hằng. Không biết tôi đã ngắm nhìn Chị Hằng lần gần đây nhất là khi nào, có lẽ đã lâu lắm rồi, từ thời còn là một cậu học sinh trung học. Chị Hằng, theo tôi là biểu tượng của tình yêu, từ xưa cho tới nay, đã có rất nhiều người từng có tình với Chị Hằng, nhưng rồi họ qua đi, nhưng chị Hằng vẫn còn mãi, và có những đôi lứa nhờ chị Hằng chứng giám tình yêu của họ. Đang chìm đắm trong suy nghĩ, thì Chị Hằng trở nên trong suốt, như một cái màn hình, bắt đầu trình chiếu mối tình đầu của tôi.

Tại tiền chủng viện. Lúc đi dạo tôi hỏi một người anh cùng xứ:

- Anh, hè năm nay, lớp em tổ chức chuyến du hý Đà Lạt, năm ngoái lớp anh cũng vậy phải không ?

- Ừ!- Anh trả lời- Lên đó chơi vui lắm, Đà lạt buổi đêm đẹp, thơ mộng lắm, nhưng phải có “thổ địa” chứ nếu không thì chịu thua.

- Anh có người quen trên đó không, giới thiệu cho em với, chứ em không có ai quen trên đó hết.- Tôi nói.

- À, có một chị từng là dự tu trong xứ đó, chắc em cũng biết.- Anh trả lời.- Anh có số điện thoại nè, em hỏi thử xem sao?

- Thôi đi anh ơi, cùng dự tu, mà em có biết mặt mũi gì đâu, nhớ được cái tên là may lắm rồi- Tôi cười trừ- Không quen không biết, gọi có mà bị chị la à.

- Thôi tùy em, anh chỉ biết có chị ở Đà Lạt thôi, có muốn tham quan Đà Lạt hay không là tùy em đó- Anh khích tướng- Cũng gần tới Giáng Sinh rồi đó, gọi chúc mừng luôn.

- Thôi được, anh đưa số điện thoại đây, em sẽ gọi. Đẹp trai không bằng chai mặt- Tôi bị anh hạ gục.

- Tu hành đàng hoàng nha nhóc- Anh tặng tôi một cước.

Gần tới ngày Giáng Sinh, tôi đã gọi điện thoại chúc mừng gia đình, bạn bè, và rồi cũng nhớ đến số điện thoại của chị. Ngoại trừ mẹ với chị tôi, đây là lần đầu tiên tôi gọi cho người khác giới. Hồi hộp, đó là cảm giác của tôi.

- Alo...- Đầu dây kia bắt máy.

- Chúc soeur Giáng Sinh an lành- Tôi nói ngay.

- Ủa, ai vậy, mình có quen bạn không ?- Giọng nói nhẹ, vẻ hơi bất ngờ của chị, in sâu vào trí tôi, không thể nào quên được.

- Ui, buồn quá, nghe giọng em mà không biết ai à?- Tôi cười thầm, thực chất thì tôi cũng chỉ nhớ mỗi cái tên của chị thôi

- Ừm… xin lỗi, thực sự là không nhớ- Chị bối rối hỏi.

Tôi cười:

- Em nè, cùng xứ mà, giờ nhận ra chưa?- Chắc chị cũng chưa hình dung ra mình, tôi nghĩ thầm.

Sau đó chị cũng ừ hử cho qua chuyện, hỏi thăm thêm mấy câu, và thêm cái nickname facebook để dễ nói chuyện, rồi chào tạm biệt. Từ đó, qua facebook, chị với tôi nói chuyện nhiều hơn, bắt đầu là những lời hỏi thăm hết sức bình thường như bao người khác, nhưng dần dà, không biết tự lúc nào, càng trò chuyện với chị tôi càng mến chị hơn, trò chuyện nhiều với chị hơn, thoải mái hơn, vui vẻ hơn... Và tới lúc tôi luôn muốn được trò chuyện với chị. Cứ mỗi chiều chủ nhật được ra ngoài dạo chơi, tôi lại nhanh chóng lên mạng để được gặp chị, bao cuộc đi chơi với anh em tôi không thèm để ý tới, thành thử có rất nhiều anh em đã trêu chọc tôi, tôi cũng đành im lặng. Và đặc biệt, từ khi quen chị, tôi đã quên mất mấy trò chơi điện tử tôi đã nghiện từ khi học phổ thông.

Quen chị cuộc sống của tôi ở trong chủng viện bị đảo lộn đôi chút. Từ một đứa thù âm nhạc, tôi lại bắt đầu nghe nhạc, những bản nhạc nước ngoài thập niên 80-90, và còn học đàn ghi-ta mà tôi không thích tẹo nào. Thời gian ở chủng viện cũng hình như ngừng trôi, công việc học hành của tôi cũng đôi phần sa sút nhưng không đến nổi tệ lắm. Tôi muốn gặp trực tiếp chị để nói chuyện hơn là nói chuyện qua cái màn hình máy vi tính, và ước muốn của tôi cũng thành hiện thực. Khi vào những ngày tết âm lịch, tôi được gặp chị, nhưng lạ thay, gặp chị tôi lại không thể nói được lời nào dù là lời hỏi thăm, đối với tôi chị chẳng khác một người xa lạ... Tôi thật thất vọng về chính bản thân mình, vậy mà những cuộc trò chuyện qua màn hình máy tính vẫn tiếp tục diễn ra thân thuộc. Tôi có một người chị qua thế giới ảo mà thôi.

Bước ngoặt chỉ diễn ra vào mùa hè khi tôi và anh em tu sinh cùng lớp có một chuyến đi du hý ở Đà Lạt. Tối hôm đầu tiên ở Đà Lạt tôi tách nhóm đánh lẻ vì đã có thổ địa là chị. Tôi hẹn gặp chị ở đầu đường dành cho người đi bộ, giữa một rừng người đông đúc, tôi đảo mắt tìm chị, và cuối cùng cũng nhận diện được chị, với bộ đồ quần tây áo sơ mi không thể nhầm lẫn được ở chốn đô hội này, chị đi cùng với một người bạn. Trời bỗng đổ mưa ngâu, thế là chúng tôi quyết định đi cà phê. Cũng giống như lần gặp ở xứ, tôi cũng không tài nào bắt chuyện được với chị, mà chỉ nói chuyện qua loa với người bạn của chị, nhưng cảm giác của tôi lúc đó thực là khác khi tôi nhìn chị, nhìn vào đôi mắt của chị. Những con sóng đang đánh vào tâm hồn tôi và những cơn giông bất chợt cũng hình thành trong tôi mà tôi không hiểu lý do, ngoài trời se lạnh lòng tôi thì được sưởi ấm.Sau lần gặp đó, hình bóng của chị cứ luôn bên tôi, ngay cả khi tôi ngủ, hình bóng chị vẫn đi vào giấc mơ của tôi, tôi cũng không hiểu tại sao. Cho đến một lần nọ,khi trò chuyện với chị,chị kể về anh chàng nào đó đi chơi với chị,tôi bắt đầu có cảm giác ghen tức một cách vô cớ, hình như tôi đã từng cười nhạo cảm giác này của đứa bạn thân ... Tôi nhớ lại những lần bạn tôi nói về cảm giác ghen tức với người yêu khi người yêu đi chơi với người con trai khác. Tôi đã yêu chị, tôi cố gắng đánh bay cái suy nghĩ đó ra khỏi người. Những ngày còn lại của mùa hè năm đó với tôi cũng thật là hạnh phúc, khi được bên chị, được nói chuyện, được ngắm chị và được dạo chơi bên chị. Về các việc đạo đức của một người đi tu, mặc dù vẫn hoàn thành nhưng cũng chỉ là chiếu lệ, qua loa, những buổi đọc kinh, cầu nguyện không mấy sốt sắng, và giờ lễ hình như tôi chỉ là cái xác không hồn, nhất là những buổi lễ hôn phối. Tôi nhìn đôi bạn, tôi nghỉ cảnh tương lai của chị và tôi,chợt nhớ đến một câu nói của đại văn hào Victor Hugo: “Người ta có một tôn giáo thứ hai là tình yêu, và Chúa của tình yêu đó chính là người phụ nữ”, mà người phụ nữ của tôi là chị.Với tình yêu, thời gian không bao giờ là đủ, mới gặp chị đây, giờ phải vì học hành đành tạm xa nhau khác nào như Ngưu Lang-Chức Nữ...Tôi tiếp tục vào chủng viện ,chị cũng vào dòng,nhưng lần vào tiền chủng viện của tôi thật là hời hợt,chẳng hạnh phúc vui tươi như lần đầu... Cuộc sống vẫn tiếp diễn…

Những lần tôi được gặp chị là dịp tết âm lịch và nghỉ hè. Ngồi bên chị tôi muốn ôm chị vào lòng, muốn nói với chị là: “Em yêu chị”, nhưng bản tính nhút nhát của tôi lại chiến thắng. Tôi buồn, tôi thất vọng vì sự nhút nhát của mình. Tôi thầm nói trong lòng ”xin lỗi chị”, và cũng là lúc tôi tìm đến bầu bạn với những bia và rượu cùng với những người bạn của tôi. Rượu vào thì tôi có thể can đảm tâm sự với những người bạn về tình yêu của tôi, và tôi biết dù tôi nói thật thế nào những người bạn tôi cũng không tin vì “mày đi tu mà”, nhưng tôi vẫn cám ơn vì họ là nơi lòng tôi có thể nói hết mọi suy nghĩ thầm kín của mình.Tôi cũng bắt đầu đọc những cuốn tiểu thuyết tình cảm nổi tiếng của thế giới,để xem tình yêu là gì, và tôi cũng lùng những cuốn sách về tâm lý lứa tuổi, tâm lý của người con gái, và tâm lý khi yêu...Vậy là một ít kiến thức vặt vãnh cho tôi, mặc dù không biết đúng hay sai, tôi bắt đầu tặng quà cho chị hay chí ít cũng nghĩ đến việc tặng quà cho chị, vì tôi đọc được ở đâu đó rằng là: Muốn một người con gái nhớ đến mình thì hãy tặng quà cho họ... Tôi tặng quà cho chị bất kể dịp lễ hay dịp gì,hay là những chuyến đi xa của tôi,tôi luôn mua quà cho chị mà cũng có thể tôi tặng chị mà không kể dịp gì hết.

Năm tháng cứ dần trôi qua,không biết chị nghĩ gì về tôi,còn tôi “hôm nay yêu chị nhiều hơn hôm qua nhưng ít hơn ngày mai”... Nhưng tôi vẫn cố giữ thái độ là một người em đối với chị,để mọi người trong xứ, bạn bè của tôi không nghi ngờ... Và tôi cũng nghĩ rằng đó là tình yêu đơn phương của tôi và sẽ giữ nó cho đời tôi...

Sau ba năm học,tôi đã mãn khóa tại tiền chủng viện,và bắt đầu thời gian thử thách, là năm giúp xứ. Một buổi tối, đang đọc kinh chuẩn bị đi ngủ, một cuộc điện thoại reo,làm tôi giật mình, trí tôi linh tính điều xấu xâm chiếm hồn tôi, về gia đình. Nhưng không, số điện thoại hiện lên trên màn hình di động là của chị (số điện thoại của chị tôi không có lưu vào danh bạ). Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng con tim lại bắt đầu làm việc. Một suy nghĩ lạ lùng hiện lên “chị yêu em”, tôi nghĩ như thế và tôi mong ước được như thế. Tôi bắt máy và rồi cơ thể tôi đông cứng lại nhưng hồn tôi đã phiêu bạt tới tận mây xanh khi nghe chị nói “chị yêu em”. Tôi không thể và không biết đáp lại chị như thế nào… Sau mấy giây có vẻ ngừng trôi, chị nói với âm lượng vừa phải đủ để nghe : ”nhưng…”,và rồi cũng im lặng. Tôi biết từ nhưng đó là gì, là tôi có thể xa chị, và để chị không nói tiếp tôi đánh trống lảng qua chủ đề khác. Những ngày tiếp theo là những ngày hạnh phúc, và hạnh phúc thật ‘ngắn chẳng tày gang’. Chị đã quyết định vào nhà tập của nhà dòng mà bấy lâu này chị tìm hiểu, và tôi cũng tiếp tục đi trên con đường ơn gọi của mình. Trước khi đi, chị đã nói với tôi: “Chị yêu em nhưng chị với em yêu nhau hãy hướng về một Người, đó là Chúa Giêsu”.

Và tôi đang có mặt tại Đại chủng viện... Một đám mây bỗng dưng che mất mặt trăng và tôi cũng trở về với thực tại, nhìn lại chiếc đồng hồ, đã 12 giờ 30 phút, qua ngày mới, phải xuống ngủ thôi, tôi tự nhủ, để mai còn dự thánh lễ khai giảng năm học mới nữa. Tôi đứng dậy, nhẹ nhàng bước đi, những giọt sương đã làm ướt đẫm nền, vừa đi trong tôi bỗng dưng vang lên một giai điệu...: “Lạy Chúa xin đừng để con bơ vơ, khi nắng chiều buông xuống trên đồi non, lạy Chúa xin đừng để con bơ vơ...”.

Bài dự thi Mã số: 15-066

GIẢI VIẾT VĂN ĐƯỜNG TRƯỜNG 2015, Bản Tin 06