Quyết định cuối cùng
Tiếng chuông nhà nguyện vang lên, nó cùng các chị em dự tu bước vào thánh đường, quỳ trước tôn nhan Chúa và bắt đầu cầu nguyện. Giờ phút linh thiêng nhất sau một tháng học tập mệt mỏi chính là lúc này. Chị em mỗi đứa một nơi cứ tới ngày này của tháng lại tụ họp bên nhau, và hơn hết là được cùng nhau ngắm Mình Thánh Chúa, chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn cùng Người. Không khí thinh lặng tĩnh mịch đến lạ thường, thoang thoảng đâu đó mùi hương trầm hòa quyện với bao sắc hoa trang trí trên cung thánh, tất cả tạo nên một thiên đường hạnh phúc. Nó mơ hồ trong khoảng không gian vô định, chợt nghe có tiếng ai đó gọi: “Hãy bước đến cùng Ta”, và văng vẳng bên tai: “Hãy quay trở lại”. Quay đầu nhìn về hai hướng, nó mông lung dừng bước lựa chọn. . .
***
Hai năm cho một mối tình đầu, nó tình cờ quen hắn trên facebook vào đầu năm thứ 2 của thời sinh viên. Câu chuyện bắt đầu bằng một lời khen qua mạng: “Nhìn bạn nhỏ nhắn dễ thương nhỉ”. “Miếng ngọt lọt tới tai”, thế là nó và hắn bắt đầu quen nhau. Nó không ngần ngại nói với hắn mình là một dự tu và mãi mãi sẽ theo Chúa nhưng hắn chấp nhận tất cả. Một tháng, hai tháng nó và hắn chỉ là bạn với đôi dòng tin nhắn hỏi thăm sức khỏe, học tập. Ba tháng, bốn tháng lại là anh em với hàng chục tin nhắn báo hiệu cho tình yêu bắt đầu nảy nở như nụ hoa dần hé mở. Tình cảm ấy lúc đầu chỉ là thử yêu nhưng ngày một lớn dần, đôi bạn tâm giao tình cờ ngày nào không ngẫu nhiên mà yêu nhau dù rằng mỗi đứa mỗi nơi, mọi vui buồn trong cuộc sống hàng ngày đều được san sẻ cùng nhau, chính điều đó đã gắn kết nó và hắn với nhau. Khoảng thời gian ấy nó chỉ nghĩ đến hắn để rồi tự biện hộ cho bản thân: “Hãy thử yêu để vững chắc hơn trên con đường tu trì sau này”.
Ngày ấy, cái “tôi” của nó quá lớn để chấp nhận mình yếu đuối. Nó tự tin cho rằng mình sẽ không dễ gì sa ngã như những người khác. Họ không làm được nhưng mình sẽ làm được. Trong ý nghĩ non nớt của nó: “Yêu để sau này không phải vấp ngã, yêu để mạnh mẽ hơn trong tình yêu Chúa”, mà quên rằng đó có thể là khởi đầu cám dỗ của ma quỷ. Thế nhưng Chúa lại ưu ái cho nó, nó may mắn vì gặp được hắn - một anh chàng đạo gốc rất sốt sắng, lại thấu tình đạt lý, hiền lành và tốt bụng. Dù biết nó có ý định đi tu nhưng vẫn chấp nhận yêu đến khi nó đưa ra quyết định cuối cùng, tình yêu trong sáng ấy càng làm nó bấp bênh hơn.
Hai năm yêu nhau chỉ vỏn vẹn hai lần gặp gỡ, tuy xa mặt nhưng không cách lòng. Mỗi lần gặp nhau là một lần để quan tâm nhau hơn, đó thật sự là những ngày tháng hạnh phúc nhất. Trải qua những giận hờn, trách móc nó lại càng thấm thía cái cảm giác yêu, hiểu và thông cảm cho nhau nhưng trên hết tình yêu Chúa vẫn luôn định hướng nó. Sở dĩ nó giấu vì không muốn mọi người hiểu sai tình yêu của nó, cho nó là kẻ làm tôi hai chủ. Nhưng nào ngờ “kim trong bọc rồi cũng có ngày lòi ra” . . .
- Sao mày lại sống giả tạo như thế hả con kia?- Chị Hai nghiến răng hét vào mặt nó.
- Mày dối trên lừa dưới thế mà tu với chả không. Đồ hai mặt!
Lời nói như xé từng thớ thịt nó. Tim nó như ngừng đập, đau đớn đến tột cùng, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, tay chân bủn rủn vì lo sợ một điều gì đó sắp xảy đến, cổ họng nghẹn ứ không nói nên lời. Chị nó vẫn tiếp tục. . .
- Mày như thế mà bày đặt đi lễ, đọc kinh… Cái thứ giả dối!- Chị nó thốt ra những lời mỉa mai chua chát mà không biết rằng lòng nó đau gấp ngàn lần.
Nó đã cố giấu mọi người suốt hai năm qua, nhưng chị nó lại vô tình đọc được tin nhắn điện thoại lúc nó không có ở nhà. Tất cả như hình phạt cho cái tội giả dối. Nó rơi vào bế tắc, tuyệt vọng. Phải chăng đây là cách để nó chấm dứt tất cả. Nhưng không… Nó thững người lại, nó không thể làm thế ngay lúc này, vì hắn đang phải trải qua kì thi học kì. Nó đắn đo và rồi cố nuốt nước mắt chịu đựng trước những lời nói cố chấp bắt tội của chị nó. Đêm nào nó cũng khóc, khóc để vơi đi tất cả, khóc để lòng nhẹ nhõm hơn, khóc để ngày mai bước tiếp. Ai cũng cho đó là sai trái và giả dối nhưng nào có ai hiểu, biết đâu đó có thể là thử thách Chúa đặt ra cho nó vì nó cũng đâu muốn thế, cứ như một định mệnh đến rồi đi âm thầm lặng lẽ quấn lấy nó. Bên trong thâm tâm, nó nghĩ rằng tất cả là thử thách của Chúa chứ không phải là cám dỗ đời thường vì những lúc tưởng chừng như vấp ngã Chúa lại thức tỉnh nó, giúp nó trưởng thành hơn trong suy nghĩ, lời nói và hành động mà chỉ mình nó biết.
Thời gian thấm thoát trôi qua mang theo tình yêu lớn dần cùng năm tháng. Năm cuối của đời sinh viên, mỗi lần gặp, Soeur giáo lại hỏi về dự định sắp tới của nó. Nó phân vân, do dự hẹn soeur vào tháng sau dù biết mình đang muốn hướng về bên nào nhưng nghĩ đến hắn nó lại muốn vẹn cả đôi đường. Cứ như thế, thời hạn tìm hiểu ơn gọi ba năm cũng đã gần hết, các chị em ai cũng đã đưa ra quyết định của mình, chỉ có mình nó lúc nào cũng lo toan với mớ suy nghĩ hỗn độn. Nó chần chừ vì sợ mình sẽ đi sai ơn gọi của Chúa, nó lo lắng vì sợ hắn sẽ không thể vượt qua nổi vì tình yêu mà hắn dành cho nó có lẽ là quá lớn (nó cảm nhận điều đó). Lúc nào nó cũng lẩm bẩm: “Lạy Chúa, nếu là thử thách Chúa muốn con vượt qua thì xin Chúa hãy soi sáng, để con đưa ra quyết định đúng đắn theo như ý Chúa muốn”.
Thỉnh thoảng dòng tin nhắn lại đến: “Anh sợ sẽ mất em. Đêm nào anh cũng mơ thấy mình xa nhau. Dù biết mình phải tôn trọng quyết định của em nhưng giờ này với anh em là tất cả. Anh sẽ chết mất nếu không còn em bên anh”. Lòng nó như thắt lại, cảm giác lạnh đến thấu xương.
Và thỉnh thoảng cha xứ lại bảo: “Đi tu đi con. Đời sống tu sẽ rất tốt cho con. Cha thấy con có ơn gọi đó”. Mỗi khi gặp, soeur giáo lại hỏi: “Sao rồi con? Quyết định nhanh để soeur còn chuẩn bị đồ nhập dòng chứ. Ai cũng xong cả rồi còn chờ mỗi mình con thôi” . Tất cả cứ quanh quẩn trong đầu nó: “Làm sao để trọn vẹn cả đôi đường, Chúa ơi?”. Nhiều lúc nó muốn phát điên lên…và ước đó chỉ là cơn ác mộng…
***
“Chúa ở cùng chị em”, câu chúc lành của cha linh hướng vang khắp nhà nguyện làm nó giật thót người. Thì ra nó đã quỳ như thế cả buổi, giờ kinh đã xong, giờ chầu cũng đã đến hồi kết thúc. Nó bối rối đứng dậy trước hàng chục ánh mắt hướng về nó tự lúc nào, mặt nó đỏ bừng, đôi chân chùng xuống vì tê buốt, hai hàng nước mắt vẫn còn đó. Hướng lên Thánh Thể Chúa nó bỗng thấy lòng thanh thản, thì ra nó thuộc về nơi này. Tất cả mọi thứ đều trở nên tươi mới giống như lòng nó ngay giờ phút này. Dường như tình yêu đôi lứa mong manh trong nó đã nhường chỗ cho tình yêu Thiên Chúa vô bờ. Một luồng gió nhẹ khẽ len lỏi qua ô cửa kính loang khắp nhà nguyện, không khí thật ấm áp nồng nàn. Nó chợt nhận ra hình như xuân đã về, câu lời Chúa lộc xuân mà nó vô tình hay hữu ý hái được sáng mồng một tết lại thánh thót vang cả không trung: “Chúa chính là gia nghiệp và là phần phúc của con” ( Tv 15 ). Nó thầm xin Chúa luôn đồng hành giúp đỡ người ấy vượt qua mọi khó khăn, đau khổ và nhanh chân bước lại gần soeur giáo thỏ thẻ bên tai người: “Soeur ơi! Con đi tu nha”. Một chân trời mới mở ra trước mắt nó với những niềm vui hay nỗi buồn mà chỉ có Chúa biết. Cảm tạ Hồng Ân Chúa. Nó nhận ra tình yêu trần gian rồi sẽ có lúc tàn, chỉ có tình yêu Thiên Chúa là vĩnh hằng mãi mãi.