Sám hối (Giải Viết Văn Đường Trường 2016)

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 1673 | Cập nhật lần cuối: 3/15/2016 11:15:11 AM | RSS

Bóng dừa chao nghiêng bên thềm ngập ngụa nắng chiều, mấy giọt buồn trưa vẫn còn vương vấn đâu đó trên mái nhà, ông dụi mắt cố nhìn xuyên qua cái chói chang le lói giữa từng nếp lá đó, thở dài đánh thượt. Ông thấy đắng họng. Mấy ly rượu nhạt ban trưa vẫn còn ngậy mùi từ trên khóe miệng, ông đưa tay quệt ngang mép, chặt lưỡi, đói. Lão Hùng điên chệnh choạng đứng lên từ đống quần áo cũ nhàu nát, cái ổ chó mà mấy đứa trẻ vẫn thường nhổ toẹt nước bọt vào đó khinh bỉ, nó vẫn là cái nơi ấm áp nhất của ông, của cuộc đời ông còn sót lại. Xiêu vẹo cố bước qua bậc thềm cũ nát, ông tựa cửa, đưa mắt nhìn ra xa đó, nơi mà ông luôn muốn được tìm về, nhưng vẫn luôn rất sợ phải về. Nơi mà ông đã mất đi chính mình. Mất đi tất cả.

***

Anh hứng khởi đạp xe qua mấy con đường dốc, trong lòng ngập tràn hạnh phúc đang rung lên từng hồi theo cái đong đưa của vật tròn tròn nho nhỏ nơi túi áo, đang nhấp nhô theo từng nhịp lưng còng ướt sũng mồ hôi của anh học trò trẻ tuổi. Anh đang mang đến cô lời cầu hôn chân thành của chàng trai 18 lần đầu được yêu, và lần đầu nhận được cái gật đầu miễn cưỡng của bố mẹ, chỉ vì “Không có cô ấy, con sẽ chết!’. Bố mẹ anh chẳng thể cản được. Không ai có thể ngăn cản được một con tim đang yêu cả, dù đó là một người trưởng thành hay chỉ là một cậu nhóc mới lớn.

Nhưng nụ cười anh chưa kịp bừng sáng, đã vội tắt ngúm.

- Anh, em có thai!

- Em đùa à?

- Không, em nói thật.

- Em đùa không vui đâu! Không lẽ em có thai nhờ Thiên Thần truyền tin như Đức Bà sao? Haha

Cô nhìn anh bằng đôi mắt kinh ngạc, cái kiểu cười này đã làm cô đau đớn khủng khiếp cái đêm mưa gió đó, khi anh uống say với đám bạn học và đưa cô về nhà mình. Hôm nay, nó lại một lần nữa làm cô đau đến nghẹt thở.

- Anh, anh không nhớ sao?

- Nhớ gì? Tôi đã làm gì em đâu! Hay là…

- Anh! Rõ ràng là hôm đó…

- Này cô, dù là chúng ta yêu nhau, nhưng đừng đem mấy chuyện này ra vu cho tôi nhá! Tôi đã bảo là đêm đó tôi có làm gì cô đâu, tôi ngủ ở nhà tôi còn gì! Cô dừng ngay cái thói bịa chuyện ấy đi!

Đôi mắt cô như dại đi, và cái người cô yêu đang đứng trước mặt kia không còn là anh nữa. Cái đêm kinh hoàng đó, và cái khốn nạn của thằng đàn ông đó, nó bóp nát trái tim cô, cơ thể cô, bóp nát luôn cả niềm tin cô vẫn luôn dành cho anh. Làm sao anh có thể tàn nhẫn và dã tâm đến mức như vậy? Cô đã ép mình phải bỏ qua cho anh chuyện đó, nhưng cái cách anh thoái thác trách nhiệm này, cô không thể tha thứ được. Và một cái tát tuy không đủ mạnh nhưng vẫn đủ gây sự ngạc nhiên nơi anh, đã được cô dứt khoát tặng vào má trái của anh như một sự cắt đứt. Tất cả đã sụp đổ.

Nhưng tất cả như mới bắt đầu trong tâm trí người con trai trẻ tuổi bốc đồng nông nỗi đó. “Tại sao em đánh tôi? Tôi tin chắc tôi không làm gì phạm đến em, em đã vu oan cho tôi thì thôi, đã vậy còn mang cái thai hoang ấy về gán lên tôi, nay lại dám đánh tôi!” Tia giận dữ sáng lòa cả mắt, nó như ngọn lửa địa ngục, kéo toàn bộ bóng tối bao trùm lên trái tim anh, và cuộc đời anh. Anh đánh trả cô thật mạnh, đến nỗi cô ngã nhào vào chiếc xe đạp anh đựng cạnh đó. Cô lồm cồm bò dậy, ngay lập tức tặng cho anh một tia nhìn khinh khi và ghê tởm. Điều đó càng làm anh điên tiết. Nên khi cô vừa gượm quay đi thì anh đã kéo tay cô lại hết sức thô bạo mà hét vào mặt cô:

- Là thằng nào? Thằng nào?

- LÀ THẰNG NÀO?

Mỗi một câu “Thằng nào” được thốt ra từ anh là một cú đấm thật mạnh vào đầu cô, vào mặt cô. Cô ngã dúi dụi xuống bãi cỏ xanh mượt đang rơi dần từng giọt nắng. Và cô cũng đang rơi dần vào tuyệt vọng và hoảng sợ, cô không kịp la lên một tiếng. Anh siết cô trong đôi tay rắn chắc. Siết thật mạnh, thật mạnh. LÀ THẰNG NÀO MÀ DÁM CẮM SỪNG LÊN ĐẦU TAO?

***

Chuông đánh liên hồi từ nhà nguyện nhỏ xíu lụp xụp đầu làng. Lão như bị kéo ngược về hiện tại. Hôm nay chủ nhật à? Hay là có người chết? Mặc kệ chúng bây!

Lão lê lết đôi chân mỏi mệt và lã đi vì đói ra phía con đường nhỏ dẫn đến đầu làng. Mấy đứa trẻ con được mẹ mặc cho áo trắng mua từ Tết, đóng thùng hẳn hoi, nô nức đi Lễ chiều, vừa nhìn thấy hắn đã hét lên: “Ông điên!”, “Ông Hùng già điên!” rồi cười ngặt nghẽo… Những người mẹ vội vã thúc vào lưng tụi nhỏ, giục chúng bước nhanh kẻo không kịp giờ Lễ, mắt không quên liếc nhìn e ngại và tỏm lợm về phía lão. Lão lườm bọn trẻ, miệng khè khè vài tiếng, rồi văng tục liên hồi. Lão hét, lão tru, lão chửi và rồi lão cười, tiếng cười ma dại mà đến cả bản thân lão còn thấy kinh sợ mỗi khi đêm về. Nhưng như để trả đũa lại cuộc đời tàn nhẫn, trả đũa lại Chúa Trời giả dối đã đẩy lão vào chốn bần cùng, lão cứ cười và cứ chửi. Cười và chửi cả thế giới này, cái thế giới chỉ có bóng tối!

Buổi Lễ chiều nơi cái làng bé nhỏ nghèo nàn ấy, cũng như những buổi Lễ chiều khác, vẫn diễn ra giữa những con người lam lũ và xác tín, giữa những dối trá và hơn thua của cuộc đời ngoài kia. Không ai nói một câu nào về lão, cũng không ai muốn than phiền hay trách móc thêm một chút nào về lão, vì sự ấy đã quen rồi. Họ chỉ biết cố gắng dâng mình lên Đấng thiêng liêng của họ, dâng cuộc đời nghèo khổ và những ước mơ no đủ. Không ai muốn quan tâm đến lão. Tiếng kinh cầu hòa cùng tiếng chửi rủa của lão vang xa, vang xa.

***

Ngày hôm đó nắng rất đẹp. Anh bước ra khỏi căn nhà của bố mẹ, hít một hơi thật sâu cái không khí của sự tự do. Cuộc sống tù tội 16 năm đã dạy anh quá nhiều điều, anh trưởng thành hơn, biết suy nghĩ hơn, và quan trọng là anh đã biết sợ hãi nhiều hơn. Sợ con người và sợ cuộc đời. Những năm dài sống trong tủi nhục của một kẻ tù chung thân vì tội giết người, anh thấm thía cái gọi là tự do và được tôn trọng, thấm thía cái cảm giác hối hận và luyến tiếc, thấm thía sự khao khát được làm lại cuộc đời và thề rằng sẽ không bao giờ quay trở về cái nơi đó nữa.

Anh vẫn luôn nhớ về cô và nỗi đau trong trái tim anh suốt 16 năm. Dù đã nhiều lần anh tìm đến nhà và mộ cô để xin tha thứ, nhưng lần nào anh cũng bị xua đuổi. Nhưng anh vẫn luôn động viên mình hãy kiên trì, vì anh phải được họ tha thứ thì lương tâm anh mới thanh thản. Sáng nay, anh định ra mộ cô thì được cấp phép vào thăm người bạn thân trong tù, thế nên anh cùng vài người bạn quay lại nơi đó. Nhưng lần này không phải với tư cách tù nhân, mà là một thân nhân, một người lương thiện hẳn hoi.

Và ở đó, hôm đó, anh được gặp An.

Đôi mắt đó và sự thánh thiện dịu dàng đó, nụ cười đó và sự hài hước rất duyên đó, anh như gã trai trẻ lần đầu được yêu năm xưa. Đôi mắt anh sáng lên, trái tim anh rung động, anh không biết nên nói gì và làm gì, anh chỉ biết mỉm cười, vì trước An, anh chỉ là thằng nghèo xác và vô dụng, lại mới ra tù, anh không dám…

Nhưng dường như Chúa đang muốn bù đắp cho những tủi nhục và đau khổ mà anh đã phải chịu đựng suốt bao nhiêu năm qua, nên đã mang An đến cuộc đời anh. An quá hiền lành đến nỗi cô không hề chê bai hay khinh khi gì quá khứ của anh, cô nhẹ nhàng và luôn dành cho anh những nụ cười thật thân thiện. Anh một lần nữa đắm say trong mật ngọt của tình yêu.

- Anh ở trong đó vẫn đi lễ đủ hả?

- À, anh không được đi lễ đâu em, trong tù mà, đâu ai cho mình đi đâu. Nhưng anh vẫn cầu nguyện hằng đêm đấy!

- Vậy, anh đã xưng tội chưa?

Đôi mắt An cười thật hiền từ chỉ để mong anh không tổn thương vì những câu hỏi chạm đến quá khứ ấy của mình, nhưng với anh, nụ cười đó là tất cả. Anh nhớ ra mình chưa từng xưng tội trong một thời gian dài. Anh cũng chợt nhớ anh đã không cần đến Chúa trong suốt khoảng đời đó. Sự thù hận và tủi nhục đã khiến anh quên mất Ngài.

Vậy là cứ mỗi chiều Chúa nhật dù nắng hay mưa, anh đều đến nhà An để cùng đi lễ với cô. An trong sáng quá, và anh ngất ngây trong cái thứ hạnh phúc anh tự dựng xây cho mình, thầm cảm ơn Chúa Trời đã ban cho anh cái hạnh phúc quá đỗi ngỡ ngàng ấy, dù muộn màng. Nhưng việc xưng tội anh cứ lần lựa mãi…

Tình yêu âm thầm anh dành cho An cũng đến lúc không thể giấu kín, anh hồi hộp chờ đến ngày được gặp cô, được trao cho cô tiếng yêu thương chân thành, được đề nghị sẽ cùng cô đi hết cuộc đời dù gian nan hay bão tố, dù mạnh khỏe hay yếu đau… Trong anh, mặt trời như lại mọc lên từ khô cằn, và ánh sáng của nó đẩy lùi bóng tối cuộc đời đã chôn vùi anh tưởng chừng là mãi mãi. Anh lại một lần nữa, ôm ấp cái nôn nao của chàng trai mới yêu lần hai, khấp khởi đến nhà An trong cái nắng chói chang của một buổi trưa đầu xuân rực rỡ.

An đã đến nhà một người bạn, có lẽ là đi chúc Tết. May thay người bạn ấy anh cũng có quen biết, thế là anh lập tức sang đó với An. Mọi người đón tiếp anh rất ân cần, bố mẹ và cô bạn của An, cả An nữa, quây quần bên mâm cơm hết sức ấm cúng. Nụ cười chưa bao giờ tắt trên môi anh kể từ khi anh được nhìn thấy An đang ngồi trước cửa nói cười, và anh nguyện sẽ trọn đởi dành nó cho An. Cái viễn cảnh thánh đường lung linh hoa trắng và nến sáng, có anh dìu tay An bước vào thề nguyền dưới chân Đức Chúa, anh lơ lửng trên chín tầng mây.

Nhưng, anh như nhận ra sự khác thường giữa hai cô bạn gái này. Nụ cười và ánh mắt họ dành cho nhau đó quá dịu dàng, quá thân thuộc, quá “tình tứ”. Anh mơ hồ nhận ra An dành cho cô bạn của mình sự quan tâm đặc biệt, đặc biệt trên hết những sự quan tâm của bạn bè bình thường. Họ gắp thức ăn cho nhau, họ nắm tay nhau, thậm chí, họ ngả người vào nhau mỗi khi có ai đó làm họ cười, và nụ cười ấy hạnh phúc biết bao!

Ôi, không lẽ…

Đôi mắt anh mờ đi khi nhận cái lắc đầu của An, ánh mắt thương cảm dịu dàng của cô, thanh âm trong trẻo từ môi cô đang cố giải thích rằng cô chỉ xem anh như người anh trai đáng kính, tất cả tan đi trong cơn mê muội phẫn nộ. Anh nghe thấy có tiếng gào thét bên trong mình, “Chúng nó khinh thường mày, chúng nó đồng tính, chúng nó bệnh hoạn, TRỜI ƠI, vậy mà lại dám từ chối mày, chúng nó không đáng sống!”

Tiếng la ó hốt hoảng, tiếng bước chân chạy rầm rập, tiếng người kêu cứu, và đôi mắt mở to kinh ngạc chìm trong máu vẫn nhìn chằm chằm vào anh, anh sợ hãi, và anh bỏ chạy, chạy mãi, chạy mãi…

***

Lão cảm nhận rất rõ cơn đau nhói khủng khiếp đang đâm thủng nội tạng của lão, và máu tuôn ra không ngừng từ từng đường gân thớ thịt. Lão rên xiết, lão gầm gừ, cố gắng gượng dậy, nhưng cơn đau lại quật ngã lão. Lão nằm sóng soài trên cái ổ hôi thối ẩm ướt, nhầy nhụa dịch nôn và phân. Đêm qua lão uống rất nhiều, sau khi đã mắng chửi thỏa miệng và vòi vĩnh bà hàng nước một chai rượu trắng, lão nốc hết sạch mà không ăn gì. Ảo ảnh nhòe nước mắt hiện về làm lão đê mê. Những gương mặt, những nụ cười, những ánh mắt và những cái đụng chạm. Lão lờ mờ nhìn thấy người yêu đang khóc lóc van xin lão, nhưng đôi bàn tay của lão không chịu dừng lại, và cái thứ bên trong quần nó cứ muốn đòi thêm, đòi thêm nữa. Lão lại mơ hồ nhìn thấy anh cán bộ quản trại đang giáo huấn những lời cay nghiệt, những trận đòn của bạn tù, những lần đói ăn và những lần ngã nhào xuống hố tự hoại nhà xí… Lão lại rên xiết, tiếng ư ử cứ không ngừng phát ra từ cổ họng khô cháy. Lão lại nôn, lại tiêu ra rất nhiều máu. Lão đảo mắt nhìn xung quanh, đưa tay cố xua đi hình ảnh cái nhà lao phủ rêu xanh mốc đang vây lấy mình, lão định ngồi dậy, nhưng lão không thể làm gì được với tay chân, chúng nó không chịu nhấc lên dù chỉ chút ít. Cơn đau lại hành hạ, lão kêu lên một tiếng giữa ngôi nhà tồi tàn mong sẽ có ai đó đến cứu mình. Nhưng chẳng có ai.

Lão lại chìm vào cơn mơ màng của âm thanh và ảo ảnh. Lão thấy mặt trời như dị dạng đi, và mái tóc của An vừa bay ngang qua khuôn mặt lão. An cười thật tươi, và giọng An yếu ớt, máu rỉ ra từ ngọn dao cắm nửa vời vào bụng. Lão hốt hoảng, lão bỏ chạy. Lão vấp ngã, lão thấy An đưa tay đỡ lão, lão thấy cán bộ chĩa súng vào lão, lão thấy những đôi mắt phán xét, những tràng cười ghê rợn, những bàn tay thô bạo túm lấy lão… Lão chạy thục mạng, không kịp thở, không kịp ngoái đầu. Lão đau đớn, lão sợ hãi. Lão hối hận.

Cái nắng ban trưa gay gắt làm lão khát khô. Lão vẫn nằm mê man trên cái đống ướt mèm máu, miệng không ngừng gọi tên An. An đang ở đó, đưa tay ra cho lão, cùng lão bước vào Nhà thờ. Tiếng nói trong trẻo dịu dàng vang lên xa xa đâu đó như vọng về từ quá khứ, nhưng cũng thật gần như đang vang ra từ trái tim, “Anh đi xưng tội nhanh đi, để lâu quá, Chúa không tha hết tội cho anh đâu!”.

“Vâng, anh sẽ xưng tội mà, nhưng An phải hứa là làm vợ anh nhé!”

“Dạ!”

Lão hân hoan khôn tả, lão đâu muốn giết An, lão yêu cô nhiều lắm mà. Rồi cô sẽ là của lão, hạnh phúc đó là của lão, chỉ cần lão xưng tội thôi. Lão gắng gượng, lê lết cái thân nặng trĩu, lết bằng tất cả sức lực còn sót lại, bằng tất cả sự mong đợi của An, lão cứ thế lê mãi, lê mãi.

Lão thấy Cha xứ chạy ra dìu lão, thấy mọi người xúm quanh lão, lão cảm thấy có một dòng nước mát chảy vào cổ họng. Lão bừng tỉnh. Lão xin Cha cho lão được xưng tội. Lão nhìn thấy Thánh giá Chúa treo cao, đôi mắt Ngài hiền từ nhìn lão, máu rỉ ra từ trái tim đầy gai nhọn đó, nhưng Chúa vẫn rất nhân từ với lão. Lão rơi nước mắt. Lão cười, cái nụ cười thật sự mà lâu lắm rồi lão đã không có…

***

Buổi chiều đó, người ta tìm thấy lão Hùng Điên nằm chết trên vũng phân máu, đôi mắt mở hờ, tay nắm chặt Thánh giá treo trên cổ.

Buổi chiều đó, có tiếng chuông Nhà nguyện vang xa, vang xa…

Mã số: 16-030
Giải Viết Văn Đường Trường 2016, Bản tin 3