Tâm nguyện cuối cùng (Giải Viết Văn Đường Trường 2016)
“Lạy Cha! Xin tha cho họ vì họ lầm”
Hơn ba năm qua, dường như lúc nào câu nói “Lạy Cha! Xin tha cho họ vì họ lầm” cũng văng vẳng bên tai kể cả trong giấc ngủ chập chờn hay những lúc bươn chải nơi trường đời, nó vẫn cứ vang vọng trong tim, trong hồn anh. Nhưng có lẽ anh đã không nghe hay nói đúng hơn, anh cố tình không muốn nghe. Đã có lúc anh muốn thực hiện tâm nguyện sau cùng của ba nhưng mỗi lần nghĩ đến cái chết tức tưởi, lúc ba nằm giãy giụa trong vũng máu, nghĩ đến cuộc sống hiện tại chua chát của mình, nghĩ đến thằng em nhỏ côi cút, anh lại muốn gạt phăng câu nói ấy ra ngoài, không muốn thực hiện tâm nguyện cuối cùng trước khi chết ba trối lại. “Ai mà cũng như ba thì thế giới này thành thiên đàng mất, con sẽ không làm theo tâm nguyện của ba đâu, nhất định con sẽ trả thù cho ba”. Những ý tưởng này cứ trồi lên hiện xuống, giằng xé trong đầu anh không biết bao nhiêu lần. Mỗi khi ý tưởng trả thù vừa xuất hiện thì lời nói của ba lại vang lên “hãy tha thứ, đừng trả thù con nhé”. Vì thế mà anh không thể nào thực hiện được ý định điên cuồng của mình.
Anh ngồi đó, ánh mắt nhìn xa xăm vào khoảng tối mịt mù. Ba năm, khoảng thời gian không phải là ngắn nhưng cũng chưa dài đủ để có thể quên đi tất cả. Ba năm, kể từ cái chết bi thảm của ba xảy ra đến nay anh vẫn còn chưa hoàn hồn. Vết thương quá lớn đã cứa nát trái tim còn non nớt nơi anh – một thằng bé vừa đủ lớn để hiểu được vấn đề. Ba năm ba ra đi là ba năm anh khép lòng với mọi người và với cả chính anh. Hầu như lúc nào căn nhà anh cũng đóng kín chỉ trừ có lúc chập tối người ta mới nhìn thấy ánh sáng lờ mờ hắt ra. Đó là lúc vui vẻ và đoàn tụ của hai anh em, còn ban ngày chẳng ai thấy anh ở đâu. Thằng em nhỏ đang giở những tờ lịch cũ, như sực nhớ ra điều gì nó dừng lại, chạy ra mé cửa nơi anh đang ngồi lay lay vào vai.
- Anh Hai ơi! Ngày mai giỗ ba anh có đi lễ với em không?
Anh quay lại nhìn thằng em bé nhỏ tội nghiệp của mình rồi kéo nó ngồi xuống đùi, anh vuốt nhẹ lên mái tóc hoe vàng của nó, lâu lắm rồi hôm nay anh mới bồng nó ngồi vào lòng mình, anh thương nó còn nhỏ mà đã thiếu thốn tình thương của ba mẹ. Càng thương nó anh càng thấy căm ghét người mẹ vô tâm. Thương em nhưng anh không thể bên cạnh nó vì anh phải lo đi kiếm tiền để nuôi em và còn phải cho nó đi học. Thay vì trả lời câu hỏi của nó anh lại kéo nó vào lòng và thì thầm hỏi:
- Hôm nay Tuấn Anh được mấy điểm, có bị ai bắt nạt không?
- Dạ em được chín điểm anh ạ, em làm sai một bài.
- Đưa anh xem nào.
Tuấn Anh chạy nhanh như bay vào giường xách chiếc cặp ra lấy tập đưa cho anh. Ngồi kiểm tra bài cho em, anh nhớ lại hình ảnh ba, mỗi lần anh đi học về ba thường gọi anh lại kiểm tra bài, và tặng cho anh một nụ hôn thật ấm áp. Từ khi mất ba, mất mẹ anh không còn có cơ hội đến trường, không được đùa nhảy tung tăng với các bạn… tuổi thơ của anh đã khép lại từ đó. Và cuộc đời của anh kể từ đó cũng bước vào một khúc ngoặt mới. Anh trở nên lầm lì ít nói, anh bỏ luôn các đoàn thể mà trước đây anh đã từng gắn bó. Vì nơi đó anh chẳng tìm được nguồn nâng đỡ tinh thần.
Nhà thờ, nơi người ta thường đến để ngụp lặn trong dòng suối yêu thương, để kín múc nguồn ân sủng từ Chúa và rồi khi ra về họ có thêm can đảm, nghị lực tiếp tục cuộc hành trình. Nhưng với anh, nơi đó lại chính là địa ngục ở trần gian. Ngoài ông cha xứ lạnh lùng, bà trùm hay cáu gắt còn có những bà già nhiều chuyện, soi mói. Hầu như lúc nào họ cũng có chuyện để nói, lúc bàn tán gia đình anh thế này, khi thì nói xấu mẹ anh thế nọ. Họ chê ba anh nhu nhược, họ xem thường hai anh em của anh, dưới mắt họ anh là một đứa trẻ nguy hiểm phải loại trừ vì tội cắp vặt. Họ đồn đại với nhau “bé cắp gà, già cắp trâu” cho nên ai thấy anh cũng phải đề phòng. Mỗi lần đến đó anh cảm thấy một bầu khí ngột ngạt, nặng trĩu. Ở giữa một rừng người mà anh vẫn cảm thấy thật lẻ loi. Nơi lớp giáo lý của bà trùm có mấy thằng bạn cà chớn nghiện ghêm chuyên ăn cắp tiền của các bạn nữ và một vài đồ vật trong nhà giáo lý, bà chẳng tìm hiểu nhưng một mực bảo anh là “tội phạm”. Bị oan ức nhưng anh không biết phải thanh minh thế nào vì hầu như chẳng ai tin anh, một đứa trẻ mồ côi không tiếng nói. Mỗi lần bà có chuyện bực dọc ở gia đình, ở nhà xứ thì tự nhiên anh vô tình trở nên chiếc thùng chứa để bà xả vào đó mọi bực bội của mình.
Anh, một thằng bé mới mười mấy tuổi chưa một lần nếm trải trường đời nhưng khi bị “đẩy vào đời” thì “đời” lại quá nghiệt ngã. Cú xốc quá lớn và xảy ra thật nhanh làm cho anh không kịp đối phó, đương đầu với những khắc nghiệt của cuộc đời. Biết làm sao vì trời ở quá xa. Từ khi ba chết, anh phải lo cho mình và cả thằng em nhỏ. Anh bắt đầu lao vào đời như con thiêu thân lao tìm ánh sáng. Chính nơi đây đời giúp anh trưởng thành, nhưng cũng chính đời gieo vào anh lòng hận thù ghen ghét, một thứ mà từ nhỏ tới giờ anh chưa được làm quen. Anh bươn chải đủ nghề: từ việc đi bán vé số, bán kem, đánh giầy, đến đi kéo hàng thuê cho mấy người trong chợ để có được nắm gạo nuôi em. Nhưng không phải lúc nào công việc cũng thuận buồm, xuôi gió. Những ngày đầu anh thường xuyên về nhà tay không vì bị “cánh đàn anh” ăn hiếp. Có hôm chúng giành khách với anh và còn dạy cho anh một trận đòn chí tử. Nhiều hôm đi làm cả ngày mà chỉ đủ mua một ổ bánh mì, có những lúc anh nhịn đói để nhường cho em ăn. Một lần đi ngang qua vườn khoai, sự đói khát làm cho anh mất tự chủ. Những củ khoai căng tròn nhô lên khỏi mặt đất, không kìm chế được anh nhổ mấy giây định bụng tối nay về hai anh em được một bữa ngon lành. Nhưng thật không may cho anh, vườn khoai đó là của bà trùm. Vừa lúc anh từ vườn khoai đi lên thì bà cũng tới đầu ruộng. Bà giật lại mấy giây khoai trên tay anh rồi quất túi bụi vào mặt, vừa tát vừa chửi: đồ ăn cắp, đồ trắc nết, đồ không có người dạy. Có bao nhiêu cái “đồ xấu xa” bà gán hết cho anh. Chưa hết, bà đi rêu rao trong xóm phải đề phòng vì anh là đứa hay cắp vặt. Nên hễ trong xóm mất mát cái gì người ta cũng nghĩ ngay đến anh. Uất ức nhưng không làm gì được, nên ước muốn “trả thù đời” ngày càng tăng lên.
Mất niềm tin nơi con người anh nghi ngờ cả Tình yêu của Chúa. Đối với anh Chúa thật xa vời, nếu Chúa hiện diện nơi những con người anh gặp gỡ đó, nơi sự lạnh lùng khó tả của ông cha xứ, nơi bà trùm điêu ngoa… thì anh chẳng cần phải tin, phải yêu vì “Chúa” cũng đâu có tốt gì để anh phải tôn trọng. Đã ba năm anh không tới nhà thờ, không đón nhận các bí tích. Nhớ lại giây phút cuối cùng ba chỉ kịp nói với anh có một câu: “đừng trả thù, hãy tha thứ, hãy lo cho em thay… b..a”. Ông đã vĩnh viễn ra đi để lại đứa em hơn chín tuổi và anh 13 tuổi. Cái tuổi anh chưa thể hiểu hết được “tình Chúa” khác xa “tình người”. Anh chỉ nhìn thấy những gì cụ thể nơi những con người vẫn nói về tình yêu của Chúa lại chẳng thể hiện “Tình Chúa” chút nào. Trước đây khi còn được sự bao bọc của ba mẹ, anh vẫn thường đến nhà thờ, vẫn thường tham dự các đoàn thể… anh thấy họ nói về Chúa thật đẹp. Chúa tốt lành, Chúa quyền năng… bây giờ với anh, những từ đó chỉ là giả dối. Nếu Chúa là tình yêu và tốt lành sao lại để cho mẹ anh – người mẹ ruột giết ba, chiếm tài sản, và bỏ rơi hai anh em của anh để đi theo người khác? Cứ nghĩ đến đó thôi thì nỗi uất hận lại dấy lên trong anh chứ đừng nói chi đến việc thực hiện tâm nguyện của ba. Cúi xuống nhìn thằng em đang ngồi gọn trong lòng mình anh ôm chặt lấy nó.
- Thôi, ngủ đi em ngày mai em còn phải đi học.
- Anh Hai ơi! Nhưng mà mai giỗ ba.
- Ừ, anh biết rồi.
- Vậy mình có đi lễ không anh?
- Đi lễ hả?
- Đi lễ để cầu nguyện cho ba chứ anh.
- Anh bận lắm, em cứ đi một mình đi.
- Chỉ đi một lúc thôi mà anh, mấy năm rồi anh Hai đâu có đi lễ.
- Thì có em đi thay anh rồi đó.
- Không được đâu anh Hai, mai lễ của ba em muốn anh Hai đi lễ với em cơ.
- Thôi, ngủ đi nào.
- Ứ, anh chưa trả lời em.
- Được rồi, mai anh đưa em đi, được chưa?
- Nhưng anh có vào ngồi với em không?
- Thì anh đưa em tới đó là được rồi, nhiều chuyện quá đi.
- Hôm trước cha xứ nói ngày mai lễ khai mạc năm lòng Chúa thương xót. Trùng vào ngày lễ giỗ ba nên em thấy vui.
- Xót gì mà xót, chẳng ai xót mình đâu em. Giờ chỉ có tiền, tiền sẽ là người xót cho tất cả mọi chuyện. Có nó mọi việc sẽ êm hết, em không thấy có những ngày anh không làm ra tiền anh em mình phải đi ngủ với cái bụng đói sao. Rồi cũng vì tiền mà mẹ đã giết ba, đã bỏ anh em mình sao… Thôi ngủ đi, ngày mai anh còn phải kiếm tiền để cho cái bao tử của anh và em khỏi réo.
Nghe anh nói vậy, đứa em nhỏ chỉ biết khóc. Nó không nghĩ anh Hai của nó lại có thể ăn nói như một người không có niềm tin. Nó úp mặt vào lòng anh khóc nức nở, trong tiếng khóc nó hướng về Chúa để cầu nguyện cho người anh tội nghiệp của nó. Nó thật sự thương anh, nó cũng biết anh vất vả vì nó. Từ khi ba chết, anh phải lao vào trường đời, phải tranh giành để tồn tại, bị hắt hủi, bị xem thường như một kẻ mồ côi đúng nghĩa… nên nó hiểu được phần nào về sự thất vọng nơi anh. Nó không trách anh, thật sự anh chẳng có lỗi, chính môi trường nghiệt ngã này tạo nên nhân cách nơi anh. Sở dĩ anh không còn cảm nhận được lòng thương xót và sự đỡ nâng của Chúa, bởi anh không gặp được Chúa nơi con người. “Chúa ơi, anh giận những người đó cũng được nhưng sao anh lại giận Chúa? Chúa đâu có làm gì anh? Chúa vẫn luôn yêu thương, bao bọc anh… Chúa ơi, xin hãy cứu anh con, cho anh nhận ra tình yêu của Chúa để anh biết quay về với Ngài”.
Thấy em vẫn còn khóc, anh không thể cầm lòng đành cúi xuống hôn vào mái tóc của nó, anh nói qua loa để cho nó yên tâm nín lại:
- Thôi, ngủ đi mai anh vào dự lễ với em.
- Thật hả anh?
Nó mừng như thể vừa tìm lại được vật gì quý lắm mà bấy lâu nay hai anh em nó đã đánh mất. Mấy năm rồi anh không hề đến nhà thờ, suốt ngày anh chỉ lo đi kiếm tiền, tối về anh lăn ra ngủ. Nó thì thầm với Chúa “Chúa ơi, con cảm ơn Chúa vì đã đón nhận ước nguyện của con” rồi ngước lên nhìn anh:
- Cảm ơn anh hai, nó thiếp đi trong hạnh phúc.
Hai anh em lên nằm nhưng mãi mà anh không sao chợp mắt được. Những lời nói ngây ngô của nó làm cho anh suy nghĩ nhiều “mấy năm rồi anh Hai đâu có đi lễ”. Anh tự hỏi “không biết tại sao anh lại dễ dàng bỏ đi niềm tin mà từ bé anh đã được gieo vào, tại sao vì người khác mà anh lại giận Chúa. Đúng rồi, Chúa đâu có làm gì anh, Ngài vẫn thương anh như lúc ban đầu dù anh đã vô cớ giận và bỏ Ngài mấy năm nay”. Anh khóc, khóc nhiều hơn lúc ba chết. Từ trước tới giờ có lẽ đây là lần đầu tiên anh khóc, giọt nước mắt sám hối lăn dài trên gò má như đang tẩy rửa từng vết bụi của bao năm lang thang, rời khỏi mái ấm Tình Cha. Anh từ từ thiếp đi, trong giấc ngủ chập chờn anh thấy bóng ba hiện về và nói lại ước nguyện của ba: “con ơi, sao con chưa thực hiện điều ước của ba?”. Nghe ba hỏi anh ấp úng trả lời.
- Con không thể, không thể tha thứ.
- Tại sao vậy con?
- Ba có biết vì bà ấy mà chúng con khổ cực như thế nào không? Chúng con chẳng còn ba, chẳng còn mẹ, tự nhiên trở thành những đứa trẻ mồ côi, đói khổ bị sỉ nhục và xem thường, vậy mà ba còn bảo con tha thứ cho bà ấy, không đời nào.
- Con có thể vì ba một lần không? Nếu con không thực hiện tâm nguyện của ba thì ba vẫn chưa được giải thoát.
- Ba, giờ này ba vẫn còn trong luyện tội sao ba? Con xin lỗi ba, mấy năm nay con không cầu nguyện cho ba vì trong con luôn chất chứa sự hận thù. Con đâu có nghĩ vì con mà ba phải chịu cực hình. Ba ơi, vâng vì ba nhất định con sẽ thực hiện tâm nguyện của ba ngay bây giờ.
Rồi anh không còn thấy gì ngoài làn khói trắng bay mù mịt. Tự nhiên anh thấy hối hận vì đã không thực hiện ước nguyện của ba. Anh chạy theo bóng ba nhưng càng chạy thì càng không thấy dấu vết gì. Anh khóc, khóc thật to. Tỉnh dậy mới biết mình đang mơ. Anh vội vàng bật dậy, đi tới bàn thờ lấy đèn pin rọi vào khuôn mặt ba. Anh giật mình vì nhìn vào bức di ảnh hôm nay sao thấy ba buồn thật buồn, không phải khuôn mặt vẫn tươi cười ấu yếm nhìn anh em của anh mọi ngày. Anh quỳ gối xuống trước di ảnh và khóc:
- Ba ơi! Ba tha lỗi cho con, mấy năm nay con vẫn chưa thực hiện tâm nguyện của Ba, chưa thể tha thứ cho người mẹ không tốt của mình và nhất là con đã không cầu nguyện cho ba. Con bỏ Chúa, bỏ nhà thờ… hôm nay, đúng ba năm ba về với Chúa. Con xin hứa, ngay hôm nay con sẽ đi giao hòa với Chúa, con sẽ thực hiện đúng tâm nguyện của ba, con sẽ tha thứ cho tất cả những ai gây đau khổ cho con.
Vừa lúc đó, tiếng chuông đầu ngày từ ngôi thánh đường vang lên, anh nghe văng vẳng bên tai mình: “Ba ước mong rằng nơi nào con hiện diện nơi đó sẽ trở thành những hải đảo thương xót giữa lòng đại dương vô cảm này”. Anh bước lại giường, nơi đứa em nhỏ còn say sưa ngủ, anh lay em và bảo:
- Tuấn Anh, Chúa gọi rồi, dậy đi lễ em, đi để cầu nguyện cho ba. Hôm nay lễ xong hai anh em mình vào trại đi thăm mẹ em nhé.
Thằng em nhỏ tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn anh:
- Thật không anh Hai? Em chờ ngày ấy đã lâu.
Mã số: 16-036
Giải Viết Văn Đường Trường 2016, Bản tin 3