Thức tỉnh

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 1469 | Cập nhật lần cuối: 7/20/2015 2:58:07 PM | RSS

Con đường thập giá đầy đau khổ và tủi nhục, nhưng sau thập giá là sự vinh quang, cảm giác bình yên ở ngày sau. Cuộc sống này luôn đầy dẫy những sự bất công nhưng cũng thật muôn màu, Chúa luôn đi tìm những con chiên lạc để đưa về với Ngài… “Người nào trong các ông có một trăm con chiên mà bị mất một con, lại không để chín mươi chín con kia ngoài đồng hoang để đi tìm cho kì được con chiên bị mất” (Lc15,4-5).

Tôi và Nó chơi thân với nhau từ hồi tiểu học, hai con người có cùng chung lối sống, tôi là người Công giáo còn Nó là con nhà Phật. Lên cấp hai, Nó chuyển vào Sài Gòn sinh sống, chưa bao giờ Nó nói với tôi ba Nó là dân xã hội đen . Kín thật! tôi chat mail với Nó khoảng một năm thế rồi mất liên lạc, sau này tôi gặp lại Nó với nhiều sự bất ngờ.

***

Thức tỉnhNăm ấy Ba Nó bị bắt vì tội đánh người và nghi ngờ có dính đến pháp luật, mẹ con Nó phải sống rất vất vả và cơ cực , không may mẹ Nó bệnh và qua đời (trước khi chết Nó mới biết mẹ là người Công giáo vì theo Ba nên bỏ Đạo). Một mình Nó phải bươn mình để kiếm sống: đánh giày , bán vé số , làm gara xe, và Nó gặp một người quen của Ba (sau này Nó mới biết người ấy là đàn em của Ba Nó):

- Ê nhóc, kiểm tra giúp tao cái xe…

- Vâng! Cứ để đấy chút tôi kiểm tra … giờ tôi đang bận …

- Nhóc, mày tên gì ?

- Hoàng Nam.

- Mấy tuổi?

- 18.

- Ba mẹ mày đâu?

- Ba đi tù… Mẹ đi xa rồi…

Nói đến đấy Nó nhìn gã:

- Ông hỏi làm gì?... Ông là ai?

- Là người quen với Ba mày…

- Ba tôi?

- Sửa nhanh tao còn đi công việc.

Nó kiểm tra rồi chỉ vặn lại vài con ốc.

- Tao cần nói chuyện với mày… Chiều sẽ có người qua đón mày…

Nó đắn đo rồi trả lời:

- Ok …Tùy ông anh…

Trong Nó mang chút gì kiêu hãnh của ba Nó.

***

Chiều tầm 4h30 có hai ba thằng tới trước nơi Nó làm, một thằng trong số tụi Nó hỏi:

- Có thằng nào tên Nam ở đây không?

Nó bước ra:

- Tao đây, tụi mày tìm tao làm gì?

- Đại ca sai tao qua…

Nó dần hiểu và quay vào trong nói gì đó ông chủ, rồi thay bộ đồ làm ra và theo tụi kia… Nó được đưa đến một quán bar không lớn nhưng người ra vào rất đông, được dẫn đến một phòng, nơi ấy mọi sự đã chuẩn bị sẵn sàng. Gã mời Nó ngồi. Xung quanh gã nhiều tên đàn em đang đứng.

- Anh mời tôi đến đây để nhậu hay còn việc gì khác?

Gã đi thẳng vào vấn đề:

- Chú em mày có muốn theo con đường của Ba mình không?

- Con đường gì?

- Bảo kê, nói cách khác là xã hội đen như tao chẳng hạn.

Nó im lặng suy nghĩ…

- Để rồi vào tù như Ba tôi sao?

- Ba mày là một anh hùng… dám làm, dám chịu. Tao sẽ nâng đỡ mày. Tao sẽ trả lại địa bàn của Ba mày cho mày.

Không đợi gã nói hết câu, Nó đứng dậy và bỏ đi. Cũng chính buổi tối ấy đã làm thay đổi cuộc đời Nó. Satan đã kéo Nó nhúng chàm trong giới xã hội đen.

Nó đi lang thang trên cầu, suy nghĩ về những điều gã đó nói. Bất chợt, Nó thấy một đám đang ức hiếp một đứa con gái, Nó chạy lại dùng món võ ngày xưa tôi và Nó học được. Thoáng chốc, tụi kia đã gục.

- Có sao không?

- Dạ không sao. Cám ơn anh.

- Tên gì? Nhà ở đâu? Để đưa về cho chứ đêm khuya nguy hiểm lắm.

- Em tên Y Phương. Em trọ ở đường Hóc Môn gần đây thôi.

- Ờ vậy để anh đưa em về.

Nó nhìn cô bé trông thật dễ thương, với ánh mắt trìu mến và nụ cười duyên.

- Tới nơi rồi, cảm ơn anh.

***

Đêm ấy Nó nghĩ nhiều thứ, về cô bé, về những gì gã kia nói. Hình như là Nó thích cô bé ấy rồi, đúng hơn là nụ cười của Phương. Nó tự an ủi lòng bằng ý nghĩ sẽ trở thành xã hội đen để bảo vệ kẻ yếu. Thế rồi Nó dần chìm vào cơn mê. Sáng tỉnh dậy tuy trong người hơi mệt nhưng Nó vẫn cố đi làm. Cả ngày Nó không thể tập trung vào công việc. Đầu Nó mông lung nhiều thứ hỗn độn. Nó xin nghỉ sớm; đến tối Nó tìm đến gã ấy để nói về việc bảo kê mà gã đã nói lúc trước.

- Chú em suy nghĩ kĩ chưa?

- Rồi. Tôi sẽ kế nghiệp Ba tôi. Anh giữ lời hứa chứ?

- Đương nhiên! Tôi và Ba cậu là chỗ anh em với nhau mà. Tôi sẽ đỡ đầu cho cậu.

- Được. Tôi tin ông. Khi nào thì tôi nhận lại địa bàn?

- Ngay hôm nay cậu là đại ca ở đường này.

Nó chợt nhớ đến Y Phương. Nhà cô bé cũng nằm trên đường này…

- Cảm ơn ông.

Gã đến vỗ nhẹ lên vai Nó và nở nụ cười:

- Cố gắng lên cậu em. Có việc gì khó thì cứ nói anh.

Nó ngồi đó nhấp ly rượu, suy nghĩ nhiều điều, cũng có những kẻ không phục Nó nên…

Như mọi hôm Nó đang đi trên đường về nhà thì những kẻ ấy đứng chặn Nó lại, hỏi vài ba câu thì cả đám “tấp” mình Nó. Nó gục, lũ kia bỏ đi. Nằm dưới đất, nửa tỉnh nửa mơ, một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi Nó. Đúng là Y Phương rồi. Cô bé dìu Nó ngồi tựa vào thành bên vệ đường.

- Anh Nam! Có làm sao không? Sao anh lại bị đánh?

Nó mỉm cười và trêu cô bé:

- Không sao, buồn quá nên để tụi Nó luyện tay, thư giãn gân cốt thôi.

Nhìn ánh mắt quan tâm của Phương dành cho Nó. Bất chợt Nó cảm thấy hạnh phúc, một cảm giác lâu lắm rồi Nó mới tìm lại được, vì từ lâu tình thương trong Nó luôn thiếu vắng. Có lẽ tâm hồn Nó khao khát kiếm tìm tình thương và bây giờ tim Nó được hâm nóng bởi tình cảm của Y Phương đem lại.

Nó cố lếch về nhà vì không muốn cô bé lo lắng. Về đến nhà Nó chẳng còn biết gì cả. Sáng ngủ dậy Nó thấy cả người ê nhức. Mở điện thoại thấy tin nhắn của Y Phương, Nó nở nụ cười, rồi gọi đến nơi làm xin nghỉ.

***

Nó đến gặp đám đàn em, nhìn qua dường như Nó nhỏ nhất, Nó cùng đám đàn em đi dạo một vòng địa bàn, giờ thì Nó thành đại ca thực thụ, với những hình xăm hiện trên người, cả một con mãnh hổ và rồng xương vắt từ đùi đến vai, có hôm mình Nó chấp cả mấy thằng. Máu giang hồ đã ngấm vào người..

Nó đến thăm mộ Mẹ , chắc hẳn Nó có nhiều điều muốn tâm sự cùng bà, muốn được ôm bà mà khóc nhưng Mẹ Nó đã đi về một nơi rất xa, mà Nó chẳng thể tìm thấy, bây giờ chỉ còn là hoài niệm ….Hôm nay, Nó có hẹn với Phương :

- Đến rồi hả? Ăn chè đi.

- Ừ! Hôm nay làm gì mà ăn mặc đẹp thế?

- Gặp em. Tối nào cũng về muộn, làm thêm à?

- Không, em là người Công giáo sinh hoạt trên nhà thờ sau đó còn học giáo lý nữa.

- Em bên đạo sao? Ừ…m..m..m ngày xưa mẹ cũng bên Đạo vì theo Ba nên…. Có đứa bạn thân ở quê cũng là người Công Giáo mà nghe nói hình như nó đi tu thì phải .

Hôm ấy Nó tỏ tình với Phương và cô bé đã đồng ý. Nó vui lắm. Vào ngày sinh nhật Phương tặng Nó chuỗi Mân Côi, chẳng biết là gì nhưng là quà của người yêu nên Nó mang.

Tình cờ Phương biết Nó làm bảo kê, Phương nhắn tin hẹn gặp Nó.

- Anh làm gì vậy?

Dường như Nó chưa hiểu ý Phương. Nó cố giấu nhưng Phương đã biết.

- Anh không biết sao em biết được, anh chỉ muốn bảo vệ em, anh có lí do và nổi khổ của mình, sau này em sẽ hiểu ,tin anh đi, anh sẽ cẩn thận.

Nó ôm Phương vào lòng, khuôn mặt cô bé trở nên nhẹ dịu, không còn ửng đỏ vì giận , hai đứa ngồi lặng thinh, những cơn gió hiu hiu thổi làm rung những ngọn cây.

- Thôi anh đưa em về…- Phương đứng dậy theo Nó

- Em muốn anh chơi với em một trò chơi gọi là “cầu nguyện” , anh dùng sợi dây em tặng hôm trước và đọc thế này: “Kính mừng Maria đầy ơn phúc Đức Chúa Trời ở cùng bà , bà có phúc lạ hơn mọi người nữ và Giêsu con lòng bà cùng phước lạ. Thánh Maria Đức Mẹ Chúa Trời cầu cho chúng con là kẻ có tội, khi này và trong giờ lâm tử. Amen.”

- Anh và em sẽ gặp nhau trong lời cầu nguyện nếu anh tin, em cũng sẽ làm như vậy vì anh, anh làm được không?

Nó nở nụ cười đồng ý... Và cứ thế tối nào Nó cũng đến nhà thờ chờ đón Phương về, nhiều lần Nó còn đi lễ cùng Phương nữa. Phương khuyên Nó bỏ nghề đó nhiều lần nhưng Nó không nghe.

Thế rồi một sự kiện làm thay đổi đời Nó. Dường như đó là ý Chúa. Địa bàn của Nó bị tranh chấp, vì bảo vệ nên Nó gặp nguy hiểm.

- Nghe nói mày là đại ca ở đây? Mày có thể nhường địa bàn này cho tao và biến đi chỗ khác được rồi đấy.

- Mày đùa à.

Nó lao vào đá tên kia một cước lăn cồm ra đất.Còn đang đứng thì bất ngờ Nó bị đâm một dao vào hông. Nó đá thằng ấy rồi rút vội con dao ra. Cả đám xông vào đánh, chống đỡ được vài nhát chém, vì vết thương ra quá nhiều máu nên không cầm cự được, Nó bỏ chạy, chúng Nó đuổi theo chém Nó. Càng chạy Nó càng thấy kiệt sức. Bọn chúng đuổi kịp. Nó lãnh trọn một nhát chém. Nó lịm đi, tưởng như đã chết. Nhưng không, Nó vẫn sống. Mở mắt ra, Nó thấy mình đang nằm trong bệnh viện, Y Phương đang ngồi bên cạnh Nó nhưng dường như cô bé mệt vì lo lắng nên đã ngủ thiếp đi. Nó nhớ mẹ. Hình như Nó đã gặp mẹ trong mơ, Nó thấy mẹ Nó đẹp lắm,bà cười với Nó, nhưng rồi bà lại đi. Hai hàng nước mắt lăn dài trên má, với Nó tất cả như một giấc mơ. Đưa tay lau nước mắt thì Phương vừa tỉnh.

Cô bé đưa Nó về nhà, Nó kể mọi sự cho Phương về gia đình , bản thân, sự đồng cảm nơi Phương đã khích lệ Nó rất nhiều.

Vài ngày sau Nó cùng gã ấy đi giải quyết vụ tranh chấp . Phương lo lắng lắm, cô bé cầu nguyện cho Nó được bình an và trở về, những lời cầu xin ấy đã được Chúa thương nhận lời; Chủ Nhật ấy như mọi hôm, Nó cùng Phương đến nhà thờ và rồi khi nghe câu Lời Chúa: “Ai muốn theo tôi phải từ bỏ chính mình, vác thập giá hằng ngày mà theo. Quả vậy ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì tôi và vì Tin Mừng, thì sẽ được mạng sống ấy. Vì được cả thế giới mà thiệt cả mạng sống , thì người ta nào có lợi gì? ”(Mc 8, 35-36)

Dường như Thánh Thần Chúa đã làm việc trên Nó, lòng Nó đã mở để đón nhận Tin Mừng . Nó suy nghĩ thật nhiều về sự nghiệp, tình cảm và gia đình, những khó khăn mà Nó đã trải qua. Nó muốn một gia đình bình yên và cho Phương một cuộc sống hạnh phúc , giây phút ấy Nó quyết định theo Chúa , lễ về Nó xin Phương dẫn đi gặp Cha Sở và xin học đạo để rửa tội Phương hoàn toàn bất ngờ trước quyết định và lời nói của Nó, cô bé thầm tạ ơn Chúa và Mẹ Maria.

Thế là Nó rửa tội đúng vào ngày thánh Phao Lô trở lại, đặt dấu chấm hết cho cuộc sống trước kia và giờ Nó đã trở thành Kitô hữu , Nó không còn là xã hội đen như trước nữa, giờ đây Nó đã trở thành chứng nhân đức tin cho Đức Kitô giữa cuộc sống hằng ngày và bắt đầu cuộc sống với đầy niềm vui....

***

Tiếng của Phương đưa tôi và Nam về với thực tại, chúng tôi cùng làm dấu, đọc kinh và dùng cơm cùng với nhau với những tiếng cười-nói vui vẻ. Để rồi qua đó tôi học được thật nhiều điều, và tin tưởng vào Chúa hơn.

Quả thật, Chúa dùng những biến cố để giúp ta nhận ra thánh ý của Ngài, trong tim của Chúa luôn có một khoảng rộng dành cho chúng ta, để rồi mỗi người như ngững con chiên lạc được Chúa tìm về và ôm vào lòng để luôn đón nhận nguồn tình yêu không bao giờ cạn.

Bài dự thi Mã số 15-116

GIẢI VIẾT VĂN ĐƯỜNG TRƯỜNG 2015, Bản Tin 10