Thương xót (Giải Viết văn Đường Trường 2016)

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 1306 | Cập nhật lần cuối: 5/3/2017 9:26:02 PM | RSS

Chiều nay tôi đã tình cờ gặp lại một người quen cũ. Cũng đã hơn 4 năm rồi kể từ ngày đầu chúng tôi trò chuyện. Thời gian là một liều thuốc vạn năng xoa dịu đi sầu khổ, đôi mắt u ám ngày nào giờ đã ánh lên bao niềm hy vọng, chất chứa tình yêu thương căng tràn. Ngày ấy tôi không nghĩ rằng sẽ được thấy niềm vui trong khoé miệng cười của chị như ngày hôm nay tôi đã thấy. Ngày ấy, tôi gặp chị giữa một chiều mưa…

***

Thương xót (Giải Viết văn Đường Trường 2016)Trời bắt đầu xám xịt, từng cơn gió thốc lên lạnh lẽo, dạo nhanh bước chân vào gian nhà nguyện nhỏ tôi vội vã khép cánh cửa tránh gió. Tôi thở dài:

- Không biết mưa gió thế này mạ non mới cấy có trụ nổi được không? Cầu Chúa thương đàn chiên của Ngài…

Tôi quỳ xuống trên bậc đá lạnh lẽo trước gian Cung Thánh và bắt đầu đọc kinh cầu nguyện như mọi lần. Tiếng gió rít lên mỗi lần một dữ dội, những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống từ trời và vỡ tan trên hàng ngói ngôi thánh đường đã phủ màu phong rêu. Tiếng mưa rơi nhanh dần, nặng dần, hoà vào tiếng kinh cầu:

- Kính mừng Maria đầy ơn phúc. Đức Chúa Trời ở cùng Bà, Bà có phúc lạ hơn mọi người nữ và Giêsu con lòng Bà gồm phúc lạ. Thánh Maria Đức Mẹ Chúa Trời cầu cho chúng con là kẻ có tội khi nay và trong giờ lâm tử. Amen

Bỗng trong tiếng mưa nặng nề vọng lại tiếng khóc nức nở, ai oán của một người nữ. Tôi lặng im lắng tai nghe, tiếng khóc chìm hẳn trong tiếng mưa và gió giật. Tôi trộm nghĩ: Ai vậy nhỉ? Trời đang mưa gió thế này sao lại có tiếng người khóc ở ngoài kia? Ai lại đi ra ngoài vào lúc này? Hay là do mình tưởng tượng ra? Xua đi ý nghĩ ấy trong đầu, tôi tiếp tục lần chuỗi kinh Mân Côi. Nhưng tiếng khóc lại vọng tới nức nở trong tiếng cầu:

- Thánh Maria Đức Mẹ Chúa Trời cầu cho chúng con là kẻ có tội khi nay và trong giờ lâm tử… tha cho chúng con… kẻ có tội… khi nay và trong giờ lâm tử..., tha cho con.. kẻ có tội… lâm tử…

Quái nhỉ? Ai lại cầu kinh giữa trời mưa gió thế này ngoài kia. Sao không bước vào nhà thờ? Hay là do nghĩ nhà thờ khoá cửa nên không vào? Tôi quyết định đứng dậy mở cánh cửa nhà thờ, nheo mắt cố nhìn rõ cảnh vật bên ngoài đang lay động trong cơn mưa gió. Tôi giật mình vội lao ra ngoài bầu trời tối đen kia. Một cô gái đang quỳ sụp trước tượng đài Đức Mẹ ẵm Hài Nhi Giêsu mà khóc lóc, than van, tay đấm ngực liên hồi, miệng không ngớt cầu xin: Maria Đức Mẹ Chúa Trời… tha cho con… xin tha cho con là kẻ có tội. Tôi kéo cánh tay cô, hét lớn át đi tiếng gió:

- Con làm gì ngoài trời mưa này, muốn cầu nguyện hãy vào nhà thờ.

- Kệ tôi! Hãy tránh xa tôi ra! Hãy để tôi một mình! Cô gái cố vùng vẫy, giật mạnh cánh tay khỏi bàn tay tôi. Tôi là kẻ có tội. tôi không xứng đáng vào trước mặt Chúa.

Kể từ khi làm linh mục tới nay, đã biết bao nhiêu lần tôi chứng kiến những con chiên một đời lầm lạc vùng vẫy trong tội lỗi. Bởi khi mang trong mình mặc cảm tội, họ cố giấu, cố xa lánh đời và xa lánh đứng trước ngai toà Chúa. Mối tương quan thánh thiêng không còn nữa, họ càng lún xuống bùn nhơ mà không thoát ra được. Cái họ cần là một cơ hội, để sự thứ tha nơi lòng thương xót Chúa hàn gắn những rạn nứt trong tâm hồn họ và qua đó nối lại giao ước với Người .

- Đứng dậy và đi!- Tôi kiên quyết - Hãy mau mau vào nhà thờ. Chúa đang đợi con…

Cô gái vùng vẫy, nhưng trước sự kiên quyết của tôi, cô ấy bị khuất phục. Bước thật chậm vào nhà thờ, nước mắt cô hoà lẫn với nước mưa. Ôi thật đáng thương sao!

Tôi im lặng. Cô gái cũng im lặng. Tôi hiểu, tôi cần để cô có một không gian riêng để suy nghĩ về mình và trò chuyện sám hối cùng Chúa. Còn tôi - một kẻ tôi tớ - chỉ hoàn thành công việc là kẻ trung gian mà thôi. Sau hồi thinh lặng, cô gái lên tiếng:

- Cha nghĩ con có được Chúa tha thứ không khi con nhẫn tâm sát hại con gái con khi nó còn nằm trong bào thai?

- Con thấy bản thân mình xứng đáng được tha thứ không?

- Con không xứng đáng. Con đã giết người. Chỉ vì muốn bảo vệ mẹ, con đã giết đi đứa con gái nhỏ bé của con. Chúa sẽ không bao giờ tha cho con…

- Con giết đứa con gái vì bảo vệ mẹ của con sao?

- Con là đứa con gái hư hỏng. Bố con là một người đàn ông gia trưởng, mê rượu chè. Mỗi lần say là lôi mấy mẹ con ra đánh cho sướng tay… Con không muốn cam chiụ như mẹ. Con đã từng chống đối ông ấy. Con muốn thoát ra khỏi cái nhà tù túng ấy lâu rồi. Cơ hội đến khi con lên Đại học, con thoả sức tung bay trong tự do của mình. Cái thai là kết quả của cuộc tình chóng vánh. Con đã rất sợ hãi. Con đã muốn tự tử khi gã đàn ông phụ tình ấy bỏ đi…

- …

- Con là đứa con gái đáng kinh tởm. Con làm ô danh dòng họ, làm bố mẹ con nhục nhã với mọi người. mẹ con sẽ bị bố con giày vò cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời bà. Lúc ấy, con chợt loé lên suy nghĩ: chỉ mình con phạm tội còn hơn để chuyện tồi tệ đó xảy ra. Và con đã đi phá bỏ cái thai ấy…

- …

- Nhưng khi nhìn thấy thai nhi tan nát tấm thân nhỏ bé, con không thể chịu nỗi. Nỗi đau đớn, tội lỗi dằn vặt bản thân con... đứa con của con… con đã giết nó. Cha ơi, sao con có thể được con gái của con tha thứ? Sao Chúa tha thứ cho con được?

Tôi nhìn thấy hình ảnh người đàn bà ngoại tình đáng thương qua ánh mắt và khuôn mặt của cô ấy. Tôi và chính xã hội này đều là những kẻ mang trong mình những gánh tội nặng nhẹ khác nhau, tôi có quyền kết án cô ấy không? Tôi được Chúa thương tha tội lỗi thông qua bí tích Hoà Giải và bằng Mình và Máu Ngài trong chính bí tích Thánh Thể. Tôi nên làm gì đây? Kết án hay thương xót?

- Con hãy đến với Chúa trong bí tích Giải tội. Chúa là Đấng nhân lành Ngài sẽ thương tha thứ tội con.

Cô ấy, trong chính buổi chiều mưa gió ấy, đã đến với Chúa trong bí tích Giải tội bằng hết tấm lòng ăn năn. Trên khuôn mặt u tối ấy vương lên niềm hy vọng. Trước khi tiễn cô ra về, tôi nhắn nhủ bằng câu Kinh Thánh Chúa nói với người đàn bà ngoại tình như nói với tôi, nói với cô và với tất cả những ai phạm tội như một lời cảnh tỉnh:

- “ Con hãy đi và từ nay đừng phạm tội nữa”

***

Đã bốn năm trôi qua, tình cờ gặp lại, giờ cô đã là một “bà mẹ nuôi”. Sự tỉnh thức và giải thoát khỏi xiềng xích tội lỗi ngày hôm ấy đã giúp cô đủ mạnh mẽ vượt qua được sự ích kỷ cá nhân và sức mạnh của thế gian. Cô đã dấn thân vào công việc giúp cảnh tỉnh các bà mẹ lầm lỡ: khuyên họ bằng chính trải nghiệm cá nhân cô, nhận nuôi những đứa trẻ bị chính mẹ bỏ rơi, nhận xác các thai nhi mang chôn cất cẩn thận trong nghĩa trang nhỏ mà cô dùng chính tiền của mình mua nó làm nơi chôn cất các em… Nhìn thấy tôi, cô chỉ cười và nói:

- Tạ ơn lòng thương xót Chúa đã dành cho con. Cảm ơn Cha đã lắng nghe và đưa con về bên Chúa. Giờ con đang chuộc lại lỗi lầm của mình như lời xin lỗi tới Chúa và con gái con trên Thiên Đàng. Trong giấc mơ, con gái con đã mỉm cười với con…

Mã số: 16-140
Giải Viết Văn Đường Trường 2016, Bản tin 12