Tình yêu nhỏ, tình yêu lớn

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 1462 | Cập nhật lần cuối: 5/14/2015 10:18:07 AM | RSS

Anh và cô là bạn thân, họ sinh ra và lớn lên cùng nhau nơi cái mảnh đất đầy nắng và gió. Họ học chung lớp, ngồi chung bàn nên thường có những bài tập giống nhau, có những bài thảo luận cùng nhau.

- Này, chiều nay cậu lên đồi trước nha.

- Sao vậy, thường ngày cậu vẫn chờ tớ rồi hai đứa cùng lên đồi mà.

- Ừ ừ..ừ… Ở nhà tớ có việc nên tớ sẽ lên sau, hẹn gặp cậu trên đồi nhé.

Đó là một ngọn đồi hoa dại cao, nơi có đầy gió và thơ mộng nằm khuất sau khu xóm họ ở. Nơi chứa đựng đầy kỉ niệm của những buổi trưa vắng ngủ, với đủ thứ trò chơi tinh nghịch mà hai người họ nghĩ ra. Cô ngồi đó, thẫn thờ nhìn về phía xa chân trời. Mắt cô ánh lên những dự định, hoài bão về cuộc sống tương lai xen lẫn nỗi buồn man mác mà cô đang phải đối diện.

Mình có nên nói với cậu ấy rằng ngày kia mình sẽ chuyển trường lên thành phố để học tiếp không? Nếu cậu ấy biết chắc chắn cậu ấy sẽ buồn, sẽ buồn nhiều lắm nhưng mình không muốn cậu ấy buồn.

Cô cúi gầm mặt xuống và thì thầm trong gió:

- Chúa ơi! Xin Ngài hướng dẫn con, con cảm thấy hoang mang và sợ hãi lắm.

Tâm trạng cô giờ này có ai biết được nó rất rối bời, trái tim cô thầm lặng khóc, trái tim cô càng quặn thắt khi nghĩ về anh. Cô thấy tủi thân. Thế rồi từng giọt nước mắt vô thức lăn đều trên gò má cô. Cô nức lên một tiếng và khóc oà lên như một đứa trẻ.

Từ đằng xa, anh đứng lặng người và rất đỗi bối rối khi nhìn thấy cô bạn thân đang khóc. Lúc này, cô vẫn chưa biết sự xuất hiện của anh.

- Phương!- Anh gọi tên cô.

Chưa kịp suy nghĩ gì, ngay lập tức anh chạy đến ôm chầm lấy cô. Rồi nước mắt cô cứ thế, cứ thế lả tả rơi làm ướt cả áo anh. Đến anh cũng cảm nhận được từng hơi nóng đang bốc lên. Không gian chung quanh cũng chùng xuống, gió lặng như tờ, văng vẳng đâu đó tiếng chuông nhà thờ vang lên king koong…king king koong…oong….ng. Tất cả như đang đồng cảm với cảm xúc của cô, với những điều ấm ức mà cô chưa giải thoát được.

Anh nhẹ nhàng lau vội những giọt nước mắt còn vương vãi trên gò má cô, rồi đặt lên trán cô một nụ hôn nồng ấm và nói:

- Tớ luôn ở bên cạnh cậu mà, đồ ngốc. Đừng khóc nữa hãy nín đi được không? Nhìn đôi mắt cậu đã sưng lên hết rồi kìa. Chẳng còn xinh xắn như lúc cậu cười nữa. Vả lại, cậu đâu phải là đứa mít ướt mà tớ biết đâu.

- Tớ mặc kệ, dù sao tớ cũng cảm thấy rất thoải mái.

- Nhưng cậu có biết, tớ sẽ đau lòng lắm mỗi khi nhìn thấy cậu khóc.

Cô dúi đầu vào lòng anh và xiết chặt vòng tay vòng qua lưng anh, như không muốn để anh rời cô thêm một bước nào nữa.

- Cảm ơn cậu nhé. Mọi chuyện buồn cũng sẽ qua nhanh nếu có cậu ở bên thế này. Ở cạnh cậu, tớ cảm thấy bình yên lắm.

- Đừng bao giờ cảm thấy cậu lẻ loi vì tớ vẫn ở đây mà. Lúc nào cậu muốn bờ vai này, tớ liền sẵn sàng.

Rổi cô thầm nhủ: “Nhưng cậu đâu biết là tớ sắp phải rời xa cậu thật rồi, xa cái nơi đầy ấp kỷ niệm vui, buồn của chúng ta. Tớ luôn ước đây chỉ là giấc mơ nhưng thật sự đây không phải là giấc mơ, đó là sự thật, một sự thật mà tớ không hề mong muốn và tớ sẽ không cho cậu biết. Tớ xin lỗi cậu”.

- Nhưng tớ thì…Cậu đừng buông tớ ra nhé, tớ muốn lưu lại giây phút hạnh phúc này.

- Cậu sao vậy, làm như là sắp phải đi xa vậy đó. Phải trả giá gấp đôi đó nha.

Cậu bật cười và cô cũng cười theo...

- Tớ sẽ trả gấp ba cho cậu luôn.

***

- Mẹ à, cho con ở lại đây học đi mà. Chỉ còn một năm nữa thì con cũng vào đại học rồi.

- Không được, lên thành phố thì con sẽ có tương lai tốt hơn ở cái chốn này. Anh chị sẽ kèm cho con thêm, thế thì quá ổn rồi, khi nào vào đến nơi thì điện thoại cho mẹ.

Cô im lặng và thở dài một hơi, rồi lẩm nhẩm điều gì đó mà chỉ cô mới biết. Cô đang loay hoay giúp mẹ cùng chuyển hành lý của cô vào thùng xe khách thì một tiếng nói cất lên từ đằng sau:

- Tại sao cậu đi mà không cho tớ biết.

Giọng nói thân quen ấy, hôm nay không còn mạnh mẽ và hào hứng như mọi ngày nữa rồi, nó thật buồn. Cô đứng yên như tượng thạch, không dám quay lại nhìn anh.

- Tại…tại sao… cậu… biết.

- Biết là cậu chuyển trường à? Có lẽ chỉ có một mình tớ không biết hôm nay cậu chuyển trường. Tớ thật ngốc khi không nhận ra sự thay đổi trong những ngày gần đây.

- Tớ…tớ…xin lỗi.

Người lơ xe thúc giục mọi người lên xe một cách hối hả: “Tới giờ xe chạy rồi, xin mời mọi người nhanh chóng lên xe.”

- Tớ phải đi rồi, tớ sẽ gọi cho cậu.

Cô vội vàng chạy lên xe, vừa ngồi vào ghế thì cô oà lên khóc, nhưng lần này anh không thấy và anh cũng chẳng ở cạnh cô để an ủi.

Xe lăn bánh, anh ngước nhìn theo một cách vô vọng, lặng lẽ. Khói xe bay um tùm, từ từ bóng chiếc xe xa khuất rồi biến mất trước mắt anh. Tim anh như ngừng đập, cảm giác như ai đó đang bóp nghẹt, mắt anh đỏ hoe nhưng nước mắt không thể trào ra.

- Cậu đi thật rồi ư? Chẳng phải cậu đã hứa là cho dù thế nào cậu cũng ở gần tớ mà.

Anh vội vàng lấy chiếc điện thoại trong túi quần, bấm số để gọi cho cô. Điện thoại cô đổ chuông mà cô mặc kệ nó, cô cứ khóc. Điện thoại lại tiếp tục đổ chuông inh ỏi, như đang nài nỉ cô nhấc máy. Khi nhìn thấy số điện thoại của anh, cô đã đắn đo, cô nghĩ rằng mình sẽ không nghe máy, trái tim cô sẽ không nghe lời, nhưng cô vẫn muốn nghe giọng nói ấm áp của anh, muốn được anh an ủi. Thế rồi cô quyết định nhấc máy:

- Tớ xin lỗi, Minh à. Tớ sợ nếu để cậu biết thì làm sao cậu cho tớ đi được.

Đầu dây bên kia vẫn im lặng, anh không nói lời nào. Anh vẫn nghe tiếng cô khóc, anh càng đau lòng hơn.

- Nín đi nào, làm sao cậu có thể khóc như thế, trên xe còn nhiều người khác mà. Thôi được rồi, tớ cũng rất buồn vì sự ra đi bất ngờ của cậu, nhưng điều đó tốt cho tương lai của cậu mà. Cậu nhớ giữ gìn sức khoẻ, ăn uống nhiều vào, học hành chăm chỉ. Đừng khóc nữa nhé, cô bé của tớ.

Anh đang cố tỏ ra bình tĩnh để trấn an chính bản thân anh và một phần nào đó động viên, giúp cô cảm thấy thoải mái hơn trong chuyến hành trình mới này.

***

- Con đến nơi rồi mẹ ơi!

- Ừ, con ráng ăn nhiều và học hành chăm chỉ nghe chưa? Mẹ sẽ gọi cho con.

Cô cũng không quên nhắn cho anh một cái tin: “Tớ đã đến Sài Gòn rồi. Cậu ở lại học hành tốt nhé, tớ chỉ biết nói lời xin lỗi với cậu. Chắc tớ sẽ nhớ cậu nhiều lắm”.

Anh cũng trả lời lại tin nhắn của cô: “Cậu cũng thế, mà đừng có khóc nhiều nhé. Tớ cũng nhớ cậu nhiều”.

Ở cái chốn xô bồ ấy, cô bắt đầu bắt nhịp nhanh với cuộc sống mới , từ việc nhỏ nhặt nhất đến những việc mà cô được quyền tự quyết định. Cố nhiên những thứ đó chẳng nhằm nhè gì so với nỗi nhớ anh da diết trong lòng cô và chỉ cô mới hiểu được tình cảm mà cô dành cho anh nhiều đến dường nào. Nhưng anh thì không hề biết. Cả khi ngủ cô cũng gọi tên anh. Cô khó chấp nhận cái việc suốt ngày nhìn thấy anh, mà giờ cô cũng chẳng biết anh có khoẻ không, mập lên hay lại gầy gò. Như người ta thường nói: Vẫn biết rằng cố quên thì sẽ nhớ, nên dặn lòng cố nhớ để mà quên. Cô càng giam mình trong việc học tập cho đến khi kiệt sức thì cô lại càng nhớ anh da diết.

Những mẩu tin nhắn cứ đi đi về về giữa hai người họ, khi cô nhớ giọng nói của anh thì cô gọi cho anh và ngược lại anh cũng thế. Nhưng cả hai chẳng ai dám nói ra tình cảm mà họ đã dành cho nhau. Họ đã giữ tình cảm và yêu thương một cách thầm lặng.

Với cô, cái việc đi nhà thờ để tham dự thánh lễ là một thói quen mà ngay cả lúc cô lên Sài Gòn học thì cô vẫn giữ thói quen ấy. Cô cũng sớm được tuyên hứa làm Huynh Trưởng trong Xứ Đoàn Đa Minh tại Giáo Xứ…và cũng là ca viên trong ca đoàn giới trẻ. Cô trở thành một Giáo lý viên với cái bản tính năng động, hoạt bát, luôn quan tâm đến người khác nên lũ nhỏ trong lớp và các anh chị em trong Xứ Đoàn rất quý mến.

Năm học đầu tiên của cô tại ngôi trường mới cũng khép lại trong nhẹ nhàng và thoáng qua. Năm nay, cô không nghỉ hè, cô muốn dành thời gian ở lại Sài Gòn để tổ chức các chương trình của Xứ Đoàn. Những công việc xếp chồng làm cô cũng không nhớ anh nhiều nữa, cô cũng ít nhắn tin cho anh hơn. Cô cảm thấy hạnh phúc và thoải mái khi được làm việc ở nhà Chúa.

- Phương, em có về nghỉ hè không để chị mua vé xe.

- Dạ không à, ở Xứ Đoàn còn nhiều việc lắm, với lại em muốn có thời gian bên tụi nhỏ nhiều hơn.

- Nhớ gọi điện báo cho mẹ biết là không về.

- Dạ, em biết rồi.

Ngày tháng dần trôi qua, cô cũng quên mất sự hiện diện của anh trong trái tim cô. Thay vào đó, sự gặp gỡ giữa cô với Chúa thường xuyên hơn. Cô cảm ơn Ngài lúc cô hạnh phúc cả lúc cô gặp chuyện buồn phiền. Lúc cô hăng say, nhiệt huyết hay lúc cô mệt mỏi chán chường, cô đều nghĩ đến Ngài và dâng lời cầu nguyện. Cô cảm nhận được sự bình yên nơi bàn tay Ngài. Cô cảm thấy ấm áp và hạnh phúc, được an ủi mỗi khi cô cầu nguyện với câu lời Chúa: “Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng Ta, Ta sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng.” (Mt 11, 28).

- Lạy Chúa, con chỉ là một con người yếu đuối và mỏng giòn, mang trong mình đầy tội lỗi và ước vọng của thế gian. Nhưng con cảm nhận được tình yêu của Chúa rộng lớn biết bao nhiêu. Con được Chúa bao bọc từng ngày, và mỗi khi con mệt mỏi, là Ngài, chính là Ngài cho con được nương tựa bên bờ vai của Ngài.

Lúc con ở nhà, chính Chúa đã cho con gần cậu ấy, yêu cậu ấy nhiều, nhưng lúc này đây, Chúa như thay thế cậu ấy, để an ủi, để động viên và trò chuyện với con lúc con cô đơn, lúc con vui hay con buồn. Chúa đã chiếm trọn trái tim con, Chúa mời gọi con đến với Chúa qua việc phục vụ Giáo Xứ. Con cảm ơn Chúa, cảm ơn tình yêu của Chúa dành cho con.

- Soeur ơi, con muốn xin tìm hiểu dòng của Soeur.

Cô đã được đi tìm hiểu dòng Thánh Phao Lô thành Chartres trong một dịp tình cờ cô được mời tham dự lễ khấn của các Soeur dòng này. Có lẽ, Chúa đã chinh phục trái tim cô từ giây phút đó.

- Minh hả, cậu khoẻ không? Tớ nhớ cậu nhiều. Cậu học hành sao rồi? Cậu có người yêu chưa? Năm nay tớ không về hè, giờ Tết Cổ Truyền gia đình tớ cũng đoàn tụ ở Sài Gòn luôn.

- Cậu hỏi nhiều thế sao tớ trả lời hết được. Tớ khoẻ, mọi thứ ở nhà cũng tốt lắm. Cậu khoẻ không? Tớ thì lúc nào cũng nhớ cậu cả.

- À, đúng rồi. Tớ báo cho cậu cái tin này. Ừ…Hết năm nay tớ sẽ đi tìm hiểu ở dòng Phao Lô đó, tớ vui lắm.

- Ừ,…Chúc mừng cậu nha, ráng tu tốt, để tớ còn được nở mày nở mặt. Thế là cậu đã thực sự rời xa tớ rồi ư? Cậu đã quyết định chắc chắn chưa?

- Tớ đã quyết định rồi. Cậu cầu nguyện cho tớ nhiều nha.

Anh nói thế, nhưng anh cũng buồn lắm. Anh biết rõ cảm xúc của mình lúc này thế nào. Nhưng anh luôn luôn ủng hộ những quyết định của cô và anh cũng sẽ giữ tình cảm dành cho cô trong tận đáy sâu trái tim.

- Dù cậu đi đâu, làm gì thì tớ luôn ở đây để chờ đợi cậu, để an ủi cậu mỗi lúc cậu buồn, mỗi lúc cậu gặp khó khăn.

- Ừ, cảm ơn cậu nhiều, chúng ta mãi là bạn tốt của nhau nha.

Tình bạn là một thứ tình cảm trong sáng và rất đáng để bạn trân trọng và giữ trọn trong tim. Cố nhiên, tình bạn đẹp thế nào thì tình yêu cũng mang một hương vị không kém ngọt ngào và đầy yêu thương. Thế nhưng, cái gọi là tình yêu đó được thể hiện, được chọn lựa thế nào để cuộc sống của bạn luôn mang được đầy màu sắc trọn lẫn với nhau. Giữ lại tình yêu nhỏ bé đó, để dâng hiến cuộc đời cho một tình yêu lớn hơn, vĩ đại hơn mà có lẽ ít ai trong chúng ta có thể yêu như thế.

Bài dự thi Mã số: 15-054

GIẢI VIẾT VĂN ĐƯỜNG TRƯỜNG 2015, Bản Tin 05