Tu là cõi phúc
Sau bữa cơm chiều, trời đã nhá nhem tối, ông Tư ra trước nhà, bắc chiếc ghế dựa ở giữa sân rồi ngồi lên đó. Tay ông lúc nào cũng cầm cái quạt mo phe phẩy. Lâu lâu, ông đập phành phạch cái quạt vào chân để đuổi muỗi. Mùa này trời oi bức, trong nhà lại ngột ngạt, ngoài sân tuy có muỗi nhưng lại thoáng. Sau một hớp trà, ông tằng hắng gọi :
- Thanh ! Thanh à !
Thằng Thanh chạy ra :
- Thưa ba…
Ông Tư nói tiếp:
- Sao! Vấn đề hôm trước ba nói với con đó, con nghĩ thế nào?
Thanh lúng túng:
- Ba để con suy nghĩ kỹ đã…
Ông Tư gằn giọng:
- Suy nghĩ gì nữa, một là đi- hai là không, dễ quá. Mà dù gì đi nữa theo ba, con nên đi. Đó là một vinh dự. Con không thấy trong họ đạo mình có cả chục đứa trai lẫn gái đã đến Cha sở ghi tên rồi sao. Đây chỉ là dự tu, nếu có ơn gọi- đi luôn, còn không- thì về, mất mát gì.
Thanh lí nhí:
- Nhưng mà con đã đăng ký thi đại học rồi.
Ông Tư hạ giọng:
- Đại học mà ăn nhằm gì con. Đi tu còn hơn thế nữa. Con sẽ học nào là triết học rồi thần học và biết đâu con còn có dịp đi du học nữa. Học trình ở Đại chủng viện tương đương với cử nhân hay cao học ở bên ngoài đó con. Hay là con muốn đi tu dòng như thằng Mẫn ? Hồi xưa ba cũng từng đi tu đấy nhưng rồi Chúa không chọn. Chúa gọi thì nhiều mà chọn thì ít, chứ không phải ai đi tu cũng trở thành ông cha, bà phước cả đâu…
Nói thế chứ trong thâm tâm, ông Tư rất thèm có một đứa con đi tu làm linh mục, để đi đâu mọi người gặp ông đều chắp tay chào ông cố oai ra phết. Ông vẫn tự nhận thấy mình còn lôi thôi về nhiều mặt lắm, cần phải sửa chữa. Trong lễ Chúa Chiên lành, thánh lễ cầu cho ơn thiên triệu linh mục và tu sĩ vừa qua, Cha sở có nói trong bài giảng rằng bản thân người đi tu đạo đức một, cha mẹ phải đạo đức mười. Đạo đức tới mười không biết mình có với tới nổi không, ông Tư thầm nghĩ.
Như để chuộc lỗi nãy giờ bắt thằng Thanh phải đứng hầu, ông giả lả:
_ À, con chạy vô lấy cái ghế đẩu ra đây, cha con mình còn nói chuyện hơi lâu đó.
Thằng Thanh mang chiếc ghế ra đặt bên cạnh, ông Tư tranh thủ tiếp:
- Nhà của bác Cẩm có hai đứa con gái sinh đôi mà cả hai đều đi tu dòng cả, còn bác Thắng chỉ có độc mỗi thằng con trai mà nó cũng đòi đi tu triều đợt này đó.
Thằng Thanh vẫn làm thinh, trong lòng nó ngổn ngang những suy tư trăn trở. Nó không ngờ đến bây giờ nó phải đối diện với một sự thử thách khủng khiếp như vậy. Vừa rồi nó có đem vấn đề này ra bàn với Thùy Linh, Thùy Linh không nói gì nhưng đôi mắt của cô ấy đã hoe hoe đỏ. Thanh lúc nào cũng quả quyết chỉ xem Thùy Linh là một cô bạn học thân thiết. Thế nhưng đi đâu, làm gì, vắng Thùy Linh, thì nỗi buồn không tên lại dâng trào trong tâm hồn Thanh như hắn vừa đánh mất đi một món quà đầy tiếc nuối.
Ông Tư lại đập muỗi, tiếng quạt phành phạch khiến Thanh giật mình :
- Ngày mai con sẽ lên Cha sở.
Ông Tư mừng rỡ :
- Con suy nghĩ kỹ rồi hả? Rán nghe con, ba tin tưởng ở con đó.
oOo
Suốt một đêm trằn trọc không ngủ, Thanh ngồi lên viết một bức thư dài cho Thùy Linh. Sau khi đọc đi đọc lại nhiều lần, chàng cẩn thận bỏ lá thư vào phong bì và ngăn vào giữa quyển lưu bút.
Một tuần sau, khi đang chuẩn bị hành lý để lên đường vào Đại chủng viện thì Khắc Long em của Thùy Linh đến. Nó đưa cho Thanh chiếc hộp rồi lặng lẽ ra về.
Trong chiếc hộp lại là quyển lưu bút, lần này có cả xấp hình chụp những buổi sinh hoạt Thiếu nhi Thánh thể có mặt cả hai đứa và bức thư màu xanh lấm lem những dòng mực tím của Thùy Linh. Thanh mang tất cả ra góc vườn xé từng tờ một và đốt thành tro bụi. Những mảng tro bị gió bốc lên cao bay đi tứ phía như những tình cảm, niềm say mê và cao vọng của người thanh niên mới lớn như Thanh vẫn ngùn ngụt dâng trào dù nó đang dịch chuyển, ít ra là trong lúc này.
Thấm thoát mà đã ba năm, Thanh được mặc áo dòng. Chiếc áo chùng thâm làm Thanh trông đạo mạo hẳn lên. Chàng khẩn nài bề trên cho mình được đi giúp xứ trong đợt này tại một họ đạo nào xa xôi nhất, khó khăn nhất để tôi luyện bản thân và Thanh đã được toại nguyện. Giáo xứ Kinh Cùng vắng linh mục nhiều năm, đường đi cách trở, giáo dân ly tán, cư dân nghèo nàn.
Những gian khổ đang chờ đón thầy Thanh ở phía trước.
Đường từ huyện lỵ về Kinh Cùng chỉ non năm mươi cây số thế mà chiếc đò máy phải ì ạch đi mất ba tiếng đồng hồ, vượt qua những khúc sông hẹp đầy dẫy lục bình. Người chủ đò đôi khi còn phải dùng cây sào dài cắm xuống lòng sông để đẩy tiếp với máy, giúp chiếc đò đi tới cho nhanh kẻo gặp nước cạn phải cắm sào ngồi chờ.
Nhưng rồi điều gì tới là tới. Chợ Kinh Cùng đã hiện ra trước mặt. Một ngôi chợ lèo tèo với vài hàng quán xác xơ. Một trường Tiểu học có hai phòng lớp và một trạm y tế với mái ngói rêu phong nằm kề nhau phía bên kia sông, càng làm tăng thêm vẻ ảm đạm của một làng quê nghèo.
Thầy Thanh vác hành lý rảo bước trên con đường làng. Tiếng cô giáo giảng bài nghe quen quá. Chân thầy hơi sựng lại đôi chút. Đúng rồi, không thể là ai khác. Tiếng giảng bài văng vẳng như đuổi theo từng bước đi của thầy. Thầy cắm cúi bước thật nhanh về hướng nhà thờ.
Bài dự thi Mã số 15-125
GIẢI VIẾT VĂN ĐƯỜNG TRƯỜNG 2015, Bản Tin 11