Vâng phục (Giải Viết Văn Đường Trường 2016)

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 1436 | Cập nhật lần cuối: 6/12/2016 1:52:49 AM | RSS

Vâng phục (Giải Viết Văn Đường Trường 2016)Cũng đã gần 5 năm rồi, Hoan dần lãng quên nó lúc nào không hay biết, Hoan để kỉ niệm đó ở tận sâu trong ngăn kéo cuối cùng của chiếc tủ để quần áo. Mấy ngày gần đây, công ty của anh muốn xem những thứ giấy tờ đầy đủ về anh để đợt này công ty muốn cho anh và 2 người nữa đi sang Mỹ nâng cao tay nghề, họ đã nhìn thấy cách làm việc và những cống hiến của anh cho công ty. Họ cho anh và 2 người kia được nghỉ một ngày để chuẩn bị giấy tờ rồi tuần tới đem đến cho họ.

Hôm nay, anh moi hết ngăn kéo này đến ngăn kéo nọ, và đến ngăn kéo cuối cùng anh chợt nhớ ra kỉ niệm. Lúc đầu anh cũng không muốn mở ra đâu, vì nó chỉ khiến anh tiếc xót một thời mà thôi; nhưng phân vân một lúc thì Hoan cũng quyết định mở nó ra, thời gian trôi qua cũng khá lâu rồi nên anh cũng không có lý do gì mà lại không dám đối diện. “Quá khứ nào dù đau buồn đến đâu, nếu ta càng lẩn tránh thì đau khổ chỉ đến với ta mà thôi, tại sao ta không biết học cách chấp nhận và xem nó như là ý Chúa để hoàn thành mục đích của Người”, với lại con đường anh đang bước đi hiện giờ cũng giúp anh tồn tại trong cuộc sống này. Và rồi anh cũng mở ngăn kéo ra và cầm nó lên, nó được để trong một chiếc phong bì còn mới cứng và được bọc bởi một chiếc bọc nilon. Anh mở nó ra và đọc, bao kí ức dạt dào lùa về trong anh.

Ngày ấy, Hoan là một chàng thanh niên điển trai, học giỏi, là con một trong một gia đình gia giáo, bao niềm hy vọng về một Linh mục tương lai mà ba mẹ gửi gắm nơi Hoan, và anh cũng cảm nhận điều đó Chúa đang thực hiện trên cuộc đời anh. Anh đã dự thi vào dòng Tên và được lọt vào top 3 người cao điểm nhất, ba mẹ rất đỗi tự hào và hãnh diện về anh. Cuộc đời anh từ khi sinh ra cho đến lúc bước vào dòng toàn màu hồng đẹp tươi, mỗi bước anh đi đều hạnh phúc, Hoan nhìn cuộc đời bằng lăng kính màu hồng và Hoan nghĩ cũng chẳng bao giờ anh bước chân lên con đường đau khổ, vì anh được sinh ra để bước đi trên con đường trải đầy hoa thơm, cỏ dại. Ngày Hoan chuẩn bị nhập dòng, anh từ giã mẹ - một người mẹ hy sinh cả đời để anh được hạnh phúc:

- Con đi làm thánh mẹ nhé! Mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe, cố gắng ăn uống điều độ, khi nào mà nhớ con thì cứ bảo ba chở mẹ đến nhà dòng mẹ nhé. Nhất định con sẽ làm Linh mục để đem Chúa đến cho người khác mẹ ạ!

- Nếu con tự hào thì hãy tự hào trong Chúa luôn con nhé. Đừng cậy dựa vào thế gian, nó chóng qua lắm. Hãy cậy dựa vào Chúa và chọn Chúa làm gia nghiệp đời mình con nghen!

- Con sẽ sống hạnh phúc để cả mẹ và ba được tự hào về con. Con đi làm thánh trong dòng tu thì mẹ và ba cũng phải làm thánh giữa đời mẹ nhé!

Hoan quay sang ba, thay vì nói anh ôm ba thật chặt vào lòng.

- Đây mới chỉ là bước khởi đầu của cuộc đời con. Chông gai và khó khăn từ bây giờ mới thực sự đến với con, con trai ba ạ! Ba và mẹ phó thác cuộc đời con trong tay Chúa để Chúa định liệu theo ý Ngài muốn. Từ đây Chúa sẽ là người chính thức dạy dỗ con, hãy ký thác cuộc đời mình trong tay Chúa con nhé!

Để đáp lại lời ba, Hoan ghì ba thật chặt vào lòng. Ba hiểu nỗi lòng của anh nên anh cũng không muốn nói gì thêm. Thật vậy, con người ta một khi trái tim đã gần nhau thì không cần nói người ta cũng hiểu thấu và hiểu rõ những nhu cầu của nhau.

Con đường đầy hoa thơm, cỏ dại đang ngày một vun vén thêm những cánh hồng, những giọt sương mai trên cuộc đời anh. Kể từ khi vào dòng, anh chẳng bao giờ nghĩ đến đau khổ mà anh sẽ phải trải qua, mọi việc cứ thế êm xuôi theo chiều hướng Hoan muốn. Hoan luôn là 1 trong 3 người được xếp thứ hạng cao nhất trong lớp của anh, mọi người ai cũng yêu thương và nâng đỡ anh, hơn thế nữa anh còn được cha Giám đốc Học viện lấy làm gương sáng cho anh em các lớp trong Học viện. Hoan đang đê mê giữa một cuộc sống đầy hương thơm và ánh sáng. Nhưng đó không phải là một cuộc sống hạnh phúc đích thực, cuộc sống chỉ thực sự hạnh phúc khi phải nếm mùi khó khăn, gian khổ.

Những tháng ngày linh thao của khóa anh cũng gần đến, sau khóa linh thao này, cha Giám đốc cùng một số cha trong Học viện sẽ quyết định ai là người hợp với ơn gọi dòng Tên và ai sẽ là người không hợp. Mấy ngày trước lúc lên đường đi tĩnh tâm, cha Giám đốc học viện có đến lớp của Hoan và dặn dò:

- Các em thân mến, đây là thời gian thích hợp và là lúc thuận tiện để các em cầu nguyện và thưa chuyện với Chúa về ơn gọi của các em. Các em hãy nhìn lại quá trình các em sống trong nhà dòng, xem lại mối tương quan với Chúa và với tha nhân, để qua các mối tương quan đó soi rọi xem mình có thực sự thích hợp với cuộc sống đời tu hay không? Đời tu đòi hỏi một đời sống cầu nguyện liên lỉ, một sự từ bỏ dứt khoát và một sự dấn thân trọn vẹn.

- Sau kỳ tĩnh tâm, các em sẽ viết bài cảm nhận về sự hiện diện của Chúa trong cuộc đời các em, sau đó mỗi người sẽ chia sẻ bài cảm nhận đó trong buổi chia sẻ khi đi tĩnh tâm về. Đó là tất cả những gì anh muốn nói với các em. Chúc các em gặt hái được nhiều hoa trái tốt lành.

Một tháng tĩnh tâm dần trôi qua nhưng đã có 2 người ra đi tìm kiếm đời sống khác giữa đường đời. Và rồi những ngày tĩnh tâm cũng đã xong, bài cảm nhận Hoan cũng đã hoàn thành một cách theo như ý Hoan muốn.Anh rất hồi hộp về bài chia sẻ này, vì đây là cơ hội giúp anh lần đầu tiên thể hiện khả năng của mình giữa các anh em trong toàn Học viện, và cũng là cơ hội để anh thổ lộ tình cảm thực sự của anh đối với nhà dòng.

Ngày chia sẻ những cảm nghiệm gần đến, Hoan được cha Giám tỉnh mời lên tiếp chuyện. Cũng không biết chuyện gì xảy ra với anh, cả anh và mọi người cùng lớp đều nghĩ vì anh suất sắc và đạo đức từ khi vào dòng cho đến nay, nên chuyện anh được lấy ra làm gương sáng cho Học viện chắc là điều đương nhiên. Nhưng đường lối của Thiên Chúa luôn đi ngược lại ý muốn của người đời.

- Chào con! Con có phải là Giuse Trần Hữu Hoan không?

- Thưa cha, vâng ạ. Con là Giuse Trần Hữu Hoan.

- Cha đã nghe rất nhiều điều về con từ cha Giám đốc Học viện cũng như một số cha khác đã dạy con. Cha rất ấn tượng với thành tích học tập mà con có được trong suốt quá trình học tại nhà dòng. Thế kỳ tĩnh tâm vừa rồi con cảm thấy thế nào?

- Thưa cha Giám tỉnh, con không giỏi đến nỗi được ưu ái vậy đâu ạ, chắc lẽ do may mắn (cười). Kỳ tĩnh tâm vừa rồi con cũng thấy mình thực sự được thuộc trọn về Chúa.

- Thế con đã chọn Chúa làm gia nghiệp, con có dám chấp nhận mọi gian khổ trong niềm vui của Đức Kitô không con?

- Thưa cha Giám tỉnh, con xin phó thác.

- Sau quá trình con học tập và hoạt động tại nhà dòng, cha với các cha trực tiếp dạy dỗ con đã ngồi lại với nhau rất nhiều ngày để xem xét về mọi vấn đề, đặc biệt là ơn gọi của con và một số anh em khác đối với dòng Tên. Các cha cũng đã suy nghĩ rất nhiều khi phải đưa ra quyết định này, nhưng có lẽ đây là Chúa định liệu cho bước đường của con. Cha và các cha thực sự thấy con không thích hợp với ơn gọi của dòng Tên, thế con nghĩ sao?

- Cha Giám tỉnh có thể nói lại được không ạ?!

- Con thực sự không thích hợp với ơn gọi của dòng Tên, con có suy nghĩ gì không?

Lúc đó mọi sự như đổ vỡ dưới chân Hoan, anh lặng người khi nghe những lời đó từ miệng cha Giám tỉnh. “Các cha đã nói mình không thích hợp với nhà dòng, chẳng lẽ mình cứ ù lì ở đây sao?!”. Chỉ còn vài tháng nữa anh chính thức được nhận vào dòng Tên qua việc tuyên xưng lời khấn: “vâng phục, khiết tinh, khó nghèo”, thế mà giờ đây mọi thứ như sụp đổ hết, bao hy vọng giờ đây toàn là thất vọng. Tai anh ù lên, tay run lẩy bẩy, miệng mở ra không nổi:

- Vậy... vậy, thưa cha Giám tỉnh, con xin phép được rời nhà dòng để tìm kiếm thánh ý Chúa trên cuộc đời con.

- Cha biết quyết định này hơi bất ngờ đối với con, nhưng hãy ký thác đời mình cho Thiên Chúa con nhé. Ngài sẽ hướng dẫn con và Ngài sẽ không bao giờ bỏ con đâu. Chúc con đi vạn an. Khi nào cần con cứ đến nhà dòng lúc nào con muốn, bởi vì chúng ta đều là anh em cùng một Cha.

- Vậy, thưa cha Giám tỉnh cho phép con lưu lại vài ngày để sắp dọn đồ đạc và thu xếp những công việc dở dang con đang làm ạ.

- Khi nào con đi, con cứ báo cho cha Giám đốc Học viện con nhé.

- Chào cha Giám tỉnh con xin phép về phòng.

- Thế chúc con đi bình an.

Vừa ra khỏi phòng, anh òa khóc nức nở. Sao nhà dòng lại đối xử với anh như vậy? Anh vừa khóc, vừa chạy một mạch về phòng. Anh đóng cửa phòng lại và nước mắt cứ chực trào tuôn. Mọi người trong Học viện bàn tán xôn xao, không hiểu chuyện gì đang xảy ra đối với anh. Khóc được một lúc lâu, anh bắt đầu thu dọn đồ đạc một cách cuống cuồng, anh cầm quần áo trong tủ ra nhưng rồi anh lại thả hết xuống đất và ngồi thu mình trong góc rồi khóc tiếp. Tại sao lại bất công với con thế Chúa ơi? Con đã làm gì sai hay không phải chăng? Con không có cơ hội để sửa chữa nó sao hả Chúa?

Sang ngày hôm sau, sự việc Hoan ra đi trong Học viện ai cũng biết. Mọi người chỉ biết im lặng và ngậm ngùi trong sự tiếc xót cho Hoan mà thôi. Mấy người trong lớp với Hoan trấn an và dọn đồ đạc giúp anh. Sự việc diễn ra không chỉ mình anh sốc và hầu hết lớp anh đều bỡ ngỡ với sự ra đi của anh. Một người hiền lành, học giỏi như anh thế mà phải ra đi. Thế mới biết được ý định của con người dù hoàn hảo đến đâu cũng không thể ngờ được ý Chúa. Hôm nay thứ sáu, đã dọn đồ đạc xong, ngày mai một mình anh, chỉ một mình anh lặng lẽ ra đi, bước ra ngoài xã hội kia. Tối thứ sáu, kính mầu nhiệm Chúa Tử Nạn, đêm đó sau khi mọi người đã rời khỏi nhà nguyện hết, chỉ còn lại mình anh với Chúa. Tối đó anh thấy nhà nguyện sao xa lạ, trống vắng với anh quá; thường ngày đây là nơi anh tâm sự, bày tỏ nỗi lòng với người bạn tình Giêsu. Nhưng sao người yêu lại bỏ anh bơ vơ thế này cơ chứ?! Nhìn lên Thánh giá - người bạn tình của anh mà sao nước mắt anh cứ thế trào tuôn:

- Chúa ơi, nói gì với con đi chứ?! Chỉ còn vài giờ đồng hồ ngắn ngủi nữa con phải xa mãi nơi này, níu giữ con lại đi chứ?!- Anh nói nhưng chẳng có tiếng đáp trả nào, chỉ có tiếng anh văng vẳng lại.

- Sao Chúa cứ mãi im lặng như thế? Nói gì với con đi Chúa ơi?!- Hoan vừa khóc lại vừa quát mắng Chúa rồi gục đầu xuống ghế khóc nức nở.

- Sao người ra đi không phải ai khác mà lại là con hả Chúa. Chúa ơi! Chúa ơi! Chúa có biết gia đình và họ hàng hy vọng nơi con thế nào hay không? Chúa đâu có ở trong hoàn cảnh của con mà tại sao Chúa lại bắt con chịu cảnh này hả Chúa? Chúa có biết con tuyệt vọng đến ngần nào không? Con chỉ muốn chết thôi, còn gì để cho con phấn đấu nữa hả Chúa ơi… Huhu…

Những lời Hoan trách móc Chúa càng ngày càng nặng nề hơn, nhưng Thiên Chúa vẫn cứ thế im lặng. Quả thật, con người ta khi hạnh phúc thì người ta cảm tạ Chúa, còn khi rơi vào hố tuyệt vọng thì người ta chỉ tìm đến Chúa và trách móc Ngài thôi, dường như người ta không biết cảm tạ Chúa trong những phút giây đau khổ. Hoan cũng vậy, dù anh đã được học nhiều điều, anh cũng đã biết được những tấm gương thời Cựu Ước như ông Gióp, nhưng đau khổ đến với anh, anh không muốn chấp nhận để cảm tạ Chúa như ông Gióp, mà trái lại anh trách móc Chúa dữ dội. Bất chợt, anh thò tay trong túi áo và lấy bài viết về cảm nghiệm có Chúa trong cuộc đời. Bài viết được bọc trong một phong bì còn mới cứng, được biên trên một trang giấy A4 trang trọng, chữ viết đậm, nắn nót, tựa đề bài viết: “ Vâng phục”.

... Vâng phục là dấu chứng của tình yêu Chúa. Vâng phục giúp con vượt qua mọi hoàn cảnh, mọi biến cố trong cuộc đời. Vâng phục giúp con loại bỏ cái tôi ích kỉ, loại bỏ những cám dỗ tầm thường. Vâng phục bề trên theo những quyết định con không muốn giúp con biết đào luyện nhân đức để có một cuộc sống phó thác hoàn toàn vào Chúa. Trong cuộc sống, con không biết vâng phục sao cho đủ nhưng chỉ xin Chúa thêm sức, nâng đỡ con để con vâng phục Chúa qua mọi người bằng tình yêu...

Đọc đến đây, anh gạt nước mắt rồi đứng lên, cũng chẳng cúi đầu chào Chúa, anh một mạch bước về phía cửa ra vào. Vừa mở cửa, một luồng gió mạnh thổi ngang qua khiến anh lạnh rùng mình, khi đã bước ra khỏi cửa, anh quay lại, ánh đèn chầu vẫn leo lét sáng và anh lấy hai tay từ từ khép cánh cửa, ánh đèn chầu càng ngày càng nhỏ dần đến lúc anh khép kín thì không thấy tia sáng nào nữa. Nhìn ngoài kia, cả một bầu trời tối thăm thẳm, anh vội bước nhanh về phòng.

Sáng hôm sau, tiếng chuông nhà nguyện văng vẳng bên tai Hoan, nhưng anh không thèm dậy đi lễ như mọi khi nữa. Sao anh thấy căm ghét Chúa đến thế không biết, vẫn biết đó là tiếng chuông gọi mời nhưng anh vẫn nhắm mắt và thiếp ngủ lúc nào không hay biết.

Khi kéo vali ra khỏi cánh cửa nhà dòng, Hoan ngậm ngùi bước đi: “Thôi. Chậc. Kệ! Đến đâu thì đến”, rồi anh thở một hơi dài và tiếp tục kéo vali đi. Khi anh vừa đi được mấy bước thì mấy anh xe ôm thấy miếng mồi ngon vội chạy lại, tranh giành nhau: “Anh ơi, đi đâu anh ơi!”, “Giá ưu đãi nè anh gì ơi!”. Và rồi anh cũng lên xe và nhờ họ kiếm cho anh một phòng trọ giá hợp lý. Nhiều tháng trôi qua, ba mẹ anh không biết việc anh rời khỏi nhà dòng, cứ nghĩ là anh đang trong giai đoạn thử thách nên không được liên lạc về với gia đình. Nhưng dịp nhà dòng khấn cho những thầy được chọn, trong số đó có một thầy cùng xứ với Hoan. Nhân tiện đó, ba mẹ Hoan nhờ người nhà của thầy cùng xứ hỏi thăm sức khỏe của Hoan luôn, vì từ quê Hoan đi xuống nhà dòng cũng phải mất một ngày đường. Khi người nhà của thầy cùng xứ nói là Hoan không ở trong nhà dòng nữa, Hoan ra mấy tháng nay rồi. Nghe được tin ba mẹ anh đặt vé xe rồi đi xuống nhà dòng ngay trong đêm đó.

Sau khi biết chuyện, ba mẹ vừa buồn cũng vừa thương xót cho số phận của con. Ba mẹ anh đã ở lại cùng anh mấy tháng trời dưới thành phố để động viên và nâng đỡ anh vượt qua giai đoạn này. Cũng may thay nhờ kiến thức sâu rộng và khả năng ngoại ngữ tốt nên ba mẹ khuyên anh đi làm để dần quên đi chuyện buồn đã qua, và anh cũng kiếm được công việc phù hợp khi được làm việc với người nước ngoài. Trước lúc ba mẹ Hoan về quê, ba cũng đã tâm sự với Hoan gần thâu đêm.

- Ba à, giờ nghĩ lại cứ như một giấc mơ ấy ba ạ! Con thật khó để chấp nhận nó, càng nghĩ con càng cảm thấy đau trong tim lắm ba ạ.

- Con trai à, vàng phải thử lửa mới thực là vàng, con cũng phải qua thử thách mới đích thực là người của Chúa. Nếu vàng qua thử lửa mà ra đen đuốc thì đâu phải là vàng. Con cũng vậy, nếu qua thử thách mà con gục ngã thì Chúa làm gì dám sử dụng con cho những ý muốn cao cả khác của Người nơi con.

- Lúc đó khoảng cách giữa con với Chúa thật xa vời, như nước với lửa vậy. Con căm ghét Chúa đến cực độ, con cũng không hiểu vì sao Chúa lại làm với con như vậy dù con đã cố gắng rất nhiều. Tự nhiên con thất vọng về Chúa quá !

- Con à, con thử nhìn lại cuộc đời của con bao năm qua, có thực là con không nhận ra bàn tay vô hình của Chúa đang dìu dắt con không?

- Nhưng ba à...

- Không nhưng gì hết, tại sao sự lành con lại biết đón nhận từ Chúa, mà sự dữ con không dám chấp nhận nó như một món quà Chúa gửi trao. Con nên nhớ rằng: khôn ngoan của con người chỉ dẫn đến tội lỗi và sự chết; còn khôn ngoan của Thiên Chúa Người sẽ dẫn đưa con đến hạnh phúc mai sau. Con cứ hãy cầu nguyện và ký thác cuộc đời cho Chúa con nhé. Ngài đang âm thầm dang tay chờ con trở về. Mắt Ngài đã lệ nhòa, tim Ngài đã vỡ nát khi con rời xa Ngài dù chỉ một phút giây.

- Vâng ạ. Tại con chưa sẵn sàng chấp nhận cú sốc nên gần như là con đã mất niềm hy vọng vào Chúa ba ạ.

- Con hãy nhớ rằng: Làm người Công giáo con được phép buồn nhưng con không được phép mất niềm hy vọng. Khi con mất niềm hy vọng vào Đức Kitô, đó mới chính là lúc con đánh mất tất cả con trai ạ. Con có nhớ lúc con ra đi đã hứa với ba mẹ: “Con đi làm thánh trong dòng tu, ba mẹ cũng hãy làm một vị thánh giữa đời”. Hãy can đảm lên con trai, ta cùng phấn đấu làm thánh con nhé, dù là trên cương vị nào.

Hoan không biết nói gì, anh ôm ba thật chặt vào lòng. Đó như là lời cảm ơn chân thành nhất dành cho người ba đáng kính. Anh tự hứa với mình từ nay phải cố gắng nhiều hơn nữa để tìm ra thánh ý Chúa thực hiện trên cuộc đời anh và anh chấp nhận để Chúa dẫn đưa anh qua mọi biến cố buồn vui của cuộc sống.

Đang lục lại những kỉ niệm cũ, tự nhiên anh nghe mùi khét ở dưới bếp. “Chết cha, nồi thịt của mình”! Rồi Hoan một mạch lao nhanh xuống bếp.

Thế rồi ngày đi sang Mỹ cũng đã gần tới. Khi anh với ba mẹ đang chuẩn bị đồ đạc thì có người đến ấn chuông:

- Ai đó, vào đi ! Cửa không khóa.- Giọng Hoan vọng từ trong phòng vọng ra.

Người lạ vừa mở cửa bước vào, Hoan thốt lên:

- Cha Giám tỉnh, sao người lại biết con... sắp đi?

- Con trai à, giai đoạn thử thách của con đã hoàn thành. Cha đến đây là để mời con về lại nhà dòng.

- Thưa cha Giám tỉnh, chuyện gì vậy ạ?! Con không hiểu ý cha.

- Thời gian thử thách của con đã xong. Bây giờ con có thể về lại nhà dòng để tiếp tục ơn gọi của con.

Hoan nhìn sang ba mẹ rồi quay sang cha Giám tỉnh:

- Nhưng mà con đã có công việc ổn định.

- Vậy con có muốn tiếp tục đời sống cộng đoàn không? Nếu con muốn, con có thể trở về nhà dòng. Sang tuần tới, các ứng sinh tĩnh tâm 3 ngày để chuẩn bị khấn. Nếu con vẫn khao khát ơn gọi thì đợt khấn này các cha sẽ xem xét đến trường hợp của con.

- Thôi chào con với chào ông bà cố cha về.

- Vâng ạ. Để con cầu nguyện xem Chúa muốn thực hiện điều gì trên con. Có gì ngày mai con sẽ hồi âm cha sau.

Và thế là một quyết định đến trong cuộc đời anh. Một công việc rạng ngời và một đời tu đầy thử thách. Nhưng trong trái tim anh, niềm khao khát dâng hiến vẫn còn bùng cháy. Sang ngày hôm sau, Hoan gọi cho công ty để xin lỗi, đồng thời Hoan cũng xin nghỉ việc luôn. Kể từ khi quay trở lại nhà dòng, anh biết rằng mọi điều bất ngờ sẽ luôn đến với anh nhưng anh vẫn phó thác và trông cậy nơi Chúa.

Mã số: 16-080
Giải Viết Văn Đường Trường 2016, Bản tin 7