Vườn Êđen

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 1637 | Cập nhật lần cuối: 5/20/2015 10:47:50 AM | RSS

Ngày 01/03/2001 âm lịch… Đây là ngày mà chuyến tàu hỏa tăng cường cuối cùng chở những hành khách từ nông thôn vào lại Sài Gòn. Trên chuyến tàu mọi người xô đẩy tấp nập, nào là tiếng khóc của mấy đứa trẻ được mẹ bế trên tay, nào là tiếng giành khách của những ông phu chở thuê đồ vào tàu, nào là tiếng than thở của mấy bà cụ già…

Ngồi lên chiếc ghế cứng số 13 toa 5, Huy thở phào nhẹ nhõm khi đã sắp xếp gọn hành lý. Cảm thấy nóng và mệt, Huy ngồi xuống và thiếp ngủ đi. Tỉnh dậy Huy thấy con tàu lăn bánh lúc nào không hay biết. Ngó ra ngoài song cửa sắt, bây giờ Huy mới để ý thấy Thiên Chúa tạo ra vũ trụ thật tài tình. Ngài đã tạo dựng vạn vật tốt đẹp để cho con người hưởng dùng, thế mà con người lại không biết quý trọng và lạm dụng một cách quá đáng. Giờ này mặt trời buổi ban mai đang ưỡn ngực vươn vai, dọi xuống trên những rặng thông già, dọi vào những đám cỏ non xanh mượt, dọi xuống những hạt sương long lanh đang đậu mềm trên lá; mặt trời cũng đang dọi vào những con thú dữ hung tợn, những con nai ngơ ngác và cũng đang dọi vào thế giới của con người để con người sinh tồn.

Những tiếng xình xịch của con tàu cứ thế chuyển động đều. Chiều đến, con tàu leo lên đến đèo Hải Vân, khung cảnh chiều giờ này như một thiên đường. Ánh hoàng hôn lung linh mờ mờ, ảo ảo; xa xa đó bóng dáng những con thuyền đánh bắt xa bờ chỉ còn thấy buồm chứ không thấy nguyên cả con thuyền, lúc này mới hiểu vì sao trái đất tròn. Cả khung trời hoàng hôn dọi xuống biển lớn một màu đỏ sáng rực. Đàn chim hải âu vỗ cánh nhịp nhàng bay về tổ ấm; đôi ba chiếc thuyền, chiếc ghe gần bờ với dáng vẻ mệt mỏi sau một ngày trời làm việc. Khung trời chiều cũng như chậm lại báo hiệu một màn đêm sắp tới. Cố quan sát cảnh sắc thiên nhiên, ấy thế mà Huy cũng không phân định được ranh giới giữa ngày và đêm. Màn đêm dần buông xuống, đâu đó trên bầu trời một vài vì sao đang lấp lóe sáng. Con tàu hỏa vẫn cứ thế chạy, nó chạy không biết mệt mỏi, nó cứ chạy dưới sự chỉ huy của tàu trưởng, nó cũng chẳng thèm để ý hành khách trên tàu đang gặp phải chuyện gì, nó cũng chẳng chờ đợi một ai lỡ chuyến, vì lịch trình nên nó cứ chạy theo giờ quy định.

Đêm tối đang phủ vây cả một khung trời rộng lớn và cũng đang phủ vây cả một con tàu đang chạy trên đường ray. Giờ này mọi người đang chuẩn bị cho một giấc ngủ vào đêm. Khi tiếng đồng hồ Huy đeo trên tay đã điểm 12 giờ đêm. Bỗng chiếc tàu chạy nhanh hơn bình thường, hình như có một thế lực siêu nhiên nào đó đang điều khiển.

Vù… vù… vù… Chiếc tàu hỏa lao nhanh khủng khiếp, trời đất như quay cuồng, gió kèm theo bụi đất thổi mịt mù. Con tàu phóng nhanh như lao xuống vực thẳm. Giật mình tỉnh giấc, Huy thấy chẳng còn một ai trên chuyến tàu. Con tàu cứ thế vút bay. Hoang mang. Lo lắng. Huy liếc ngang rồi liếc dọc nhưng chỉ thấy toàn là bóng đêm, chỉ có một ánh sáng điện nhỏ phía đàng xa đang chập chờn. Huy lo sợ đến toát mồ hôi. Cả thân mình run lẩy bẩy, tóc dựng đứng. Ngoài kia, như có một trận giông bão đang nổi lên, tiếng gió thét gào, tiếng cây cối dội vào nhau đập bụp bụp, tiếng còi tàu kêu inh ỏi. Hốt hoảng, khuôn mặt Huy tái ngắt rồi Huy lịm ngất đi lúc nào không hay biết.

Lúc tỉnh dậy, trong đầu Huy vẫn boàng hoàng và sợ hãi, cả thân mình đau ê ẩm, nhức đầu, chóng mặt. Chiếc tàu giờ này chạy chậm rãi hơn, khung cảnh trên tàu là một mớ hỗn độn, quần áo bay tả tơi, lá cây kèm theo bụi bặm nằm ngổn ngang. Huy cảm thấy lo lắng không biết mình đang đi về đâu, lo lắng vì sợ phải vào nhà dòng trễ. Bỗng còi tàu kêu một tiếng dài đằng đẵng rồi dừng lại trước một khung cảnh thiên nhiên hết sức khác thường và kỳ lạ.

Vườn ÊđenCánh cửa chính toa 5 bỗng nhiên mở ra. Huy đứng lên và bước đi một cách ngập ngừng như vẻ thăm dò một cái gì đó. Khi bước ra khỏi con tàu, một khung trời khác lạ mở ra trước mắt. Do đói bụng, mệt nên Huy chạy đi tìm cái để lót lòng. Và rồi Huy thấy hoa quả ở đây bát ngát, to lớn khác thường. Những quả chuối bằng bắp đùi người lớn, chín đều từ trên ngọn chín rủ xuống mặt đất mà chỉ cần lấy tay hái là có thể ăn được. Huy vội vàng hái một quả nhỏ nhất. Ôi chao! mùi chuối thơm ngào ngạt như hương của sữa quện mật ong rừng, cắn một cái mà hương thơm bay ngào ngạt. Đi tiếp một đoạn, Huy thấy cả một vườn nho lóng lánh, đủ mọi màu sắc, nho to gấp 3 lần loại nho mà Huy đã ăn, những chùm nho trĩu quả, treo lơ lửng trên một giàn rộng bát ngát bao la, cái giàn nho thấp đủ để tay Huy với đến. Huy hái một chùm và nếm từng quả, vị nho thanh ngọt đến tận trong cổ họng, những trái nho mát rượi và không có hạt. Vừa cầm chùm nho, Huy đi từ khu này đến khu khác. Có những quả lê sáng rực, những quả cam mọng nước thơm lừng và nhiều thứ quả trông thật bắt mắt và ngon lành. Huy cũng thấy lạ là những con sư tử đùa giỡn với những con nai ngơ ngác, những con hổ nằm chung với cừu non, những con cua sống chung với cá sấu. Bất chợt khung cảnh trước mặt làm cho Huy càng tin đây là “Vườn địa đàng” mà trong sách Sáng thế đã nói tới. Huy hồi hộp trong từng bước đi “Có thật mình đang ở trong vườn địa đàng hay không? Có thật mình đang quay về thời Thiên Chúa tạo dựng đất trời?”. Những thắc mắc hoang mang hiện lên trong đầu Huy. Huy đi tiếp và cứ tiếp tục đi, rảo qua từ chỗ này đến chỗ khác. Và rồi, Huy đã gần đến giữa vườn. Quả thật như trong suy nghĩ, Huy thấy một cây táo ngay giữa vườn, những trái táo đỏ rực và sáng cả một vùng trời. Những cành nặng trĩu quả, lấp lánh. Cây táo nổi bật giữa các loài cây ăn trái khác. Nhìn cây táo mà trong lòng Huy cũng nôn nao muốn nếm thử xem cảm giác thế nào. Và rồi Huy đã thấy. Chính con rắn kia đã dụ dỗ ông bà Ađam, Eva để rồi từ đó Chúa đuổi 2 ông bà ra khỏi vườn địa đàng. Con rắn bò lên cây táo, rồi lại bò xuống. Dường như trong lòng nó như tự nhủ: “Mình sẽ cám dỗ 2 ông bà bằng cách nào đây? Mình sẽ làm sao để dụ ông bà sập bẫy?”. Nhưng nó nhớ lại: Khi Thiên Chúa tạo dựng con người, Ngài đã để cho con người có tự do lựa chọn. Do đó tự do của con người đã bị tội lỗi làm tổn thương. Vả lại con người hay đề cao cái TÔI mình quá đáng nên thường sinh ra kiêu ngạo. Tự nhiên trong mắt con rắn sáng lên và nó bò lên cây táo chờ 2 ông bà về.

Sau 2 tiếng đồng hồ đi ăn những trái cây trong vườn và thăm nom những con thú vật. Bà Eva về đến giữa vườn, cạnh cây táo. Còn ông Ađam đang phải băng bó cho một con cừu non bị tổn thương. Mệt mỏi, bà Eva ngồi xuống gốc cây táo và rồi con rắn ma quái đã bò lại gần bên bà.

- Này bà Eva, có muốn nếm thử những trái táo trên cây này không?

- Không đời nào. Đó là cây mà Thiên Chúa đã cấm. Vì nó là cây biết lành, biết dữ.

- Tại sao con người lại khờ đến như vậy được cơ chứ. Con rắn vừa nói vừa nhếch hàm lên.

- Thiên Chúa tạo dựng con người chúng tôi làm chủ muôn loài, chúng tôi là sản phẩm tốt đẹp nhất trong chương trình tạo dựng của Thiên Chúa.- Bà Eva vừa nói vừa nhìn thẳng vào con rắn.

- Vậy tại sao Thiên Chúa lại phải cấm bà với Ađam ăn táo? Bà với ông là chủ của muôn loài mà? Là chủ phải có tự do chọn lựa chứ? Và tôi chẳng thấy một chút chất chủ gì ở con người hai ông bà cả.

- Hai ông bà đã bị Thiên Chúa lừa gạt. Ngài muốn hai ông bà không được thông minh như Thiên Chúa. Bà biết không, khi ăn trái táo trên cây này, hai ông bà sẽ thông minh ngang tầm Thiên Chúa của ông bà. Hai ông bà sẽ có nhiều phép thuật, sẽ có nhiều quyền năng như Thiên Chúa.

- Tôi nói đây không phải ép hai ông bà ăn những trái táo này, vì tôi muốn tốt cho hai ông bà và muốn hai ông bà được giỏi dang như Thiên Chúa. Còn ăn hay không là quyền của hai ông bà, hai ông bà đã là chủ thì ông bà có tự do chọn lựa cái tốt nhất cho hai ông bà. Nếu ăn vào ông bà sẽ thông minh nhất trần đời. Vậy bà có muốn thử không?

- Thế mày nói thật hay lừa bọn tao vậy? Có thật chúng tao ăn vào sẽ quyền năng như Thiên Chúa không?

- Thế tôi hỏi bà tại sao Thiên Chúa lại cấm? Chẳng là Thiên Chúa sợ hai ông bà quyền năng như Thiên Chúa đấy thôi sao.

Bà Eva hoang mang. Nhìn những trái táo chín mọng bà tự nghĩ: “Kể ra con rắn này nói cũng có lý. Đã lâu lắm rồi những trái cây trong khu vườn ăn hoài cũng chán, chẳng lẽ lại cứ tiếp tục ăn trong khi những quả táo ở đây ngon như thế này lại không được ăn. Hay là mình cứ thử, biết đâu con rắn lại nói thật”. Và rồi bà Eva giơ tay cầm quả táo mà con rắn đưa cho. Một làn môi mỏng chạm vào quả tảo đỏ lửng. Bà cắn một miếng, quả táo sần sật, mát rượi tận sâu trong cổ họng. Khi đã ăn miếng táo xong, Eva thấy mình trần truồng không mảnh vải che thân. Vừa lúc ấy Ađam bước về.

Thấy Eva vừa phạm phải lỗi lầm, đã ăn trái Thiên Chúa cấm. Ađam ngậm ngùi đắng cay. Nhớ lại lời Thiên Chúa dặn: “Nếu ăn trái cấm trong vườn thì sẽ bị đuổi khỏi vườn địa đàng, sẽ phải làm lụng vất vả để kiếm của ăn, đàn bà sẽ sinh nở đau đớn”. Nghĩ những lời của Chúa, trong lòng ông lại càng bùi ngùi, xót xa. Ông thương cho thân phận Eva và cũng nghĩ cho thân phận chính mình. Ông biết Thiên Chúa là Đấng Công Chính và luôn giữ đúng lời đã nói. Nếu như một mai, khi Eva bị đuổi khỏi vườn thì ai sẽ là người chia ngọt, sẻ bùi với ông nữa đây? Ai sẽ là người tâm sự với ông lúc chiều về? Ai sẽ chăm sóc, vỗ về ông mỗi khi ông gặp chuyện buồn?

Còn Eva. Bà cúi đầu, hai hàng mi đẫm lệ. Bà hối lỗi, nhưng sự lầm lỗi của bà đã đưa đến một tai họa khó có thể cứu vãn. Đó là bà sẽ bị đuổi khỏi vườn địa đàng. Nhìn Ađam, một người đàn ông của cuộc đời bà, một chuyện tình đẹp phải kết thúc tại chốn này chăng? Ông bà sẽ xa nhau ư? Rồi bà sẽ phải đi đâu, về đâu khi không còn ở chốn này? Ai sẽ là người kể những câu chuyện tình cho bà ngủ mỗi khi đêm tối xuống? Ai sẽ là người nâng đỡ bà giữa nẻo đường cuộc sống? Ai sẽ là người bảo vệ bà khi bà gặp gian nan? Bà sẽ cô đơn một mình ư? Nhìn Ađam mà nước mắt bà cứ thế tuôn trào.

Nhìn Eva đẫm lệ mà tâm trí ông cũng rối bời, ruột gan tan nát. Thương cho người đàn bà đã cùng chăn gối với ông. Thương cho người đàn bà đã nhẹ dạ cả tin lời con rắn mà phạm tội. Hai tay ông cầm chặt lên bờ vai của Eva, ông nhìn thẳng vào mắt bà. Ông thấy trong mắt bà có bóng hình ông. Ông biết bà yêu ông lắm. Trong mắt bà có sự hối lỗi, có sự yếu đuối của phận người mỏng dòn và sâu thẳm trong ánh mắt ấy cần sự nâng đỡ, chở che. “Sự gì Thiên Chúa đã kết hợp thì loài người không được phân ly”. Nhìn bà mà nước mắt ông cũng chực trào tuôn. Ông ôm bà vào lòng, siết chặt bà trong tiếng khóc của phận người. Nghĩ về kiếp người và số phận tương lai khiến nước mắt ông lại cứ chảy. Ông siết bà hồi lâu và không muốn rời xa bà phút giây nào nữa. Ông không muốn mất bà, ông lại càng không muốn để bà chịu khổ một mình. Và một quyết định táo bạo cuối cùng cũng đã đến. Ông cầm quả táo trong tay bà, đưa lên bờ môi dính đầy nước mắt. Ông nhắm mắt và cắn quả táo. Ông cắn quả táo như lưỡi gươm đâm thâu vào tim. Ông đang phản bội Chúa, không vâng lời Chúa. Và ông biết cái giá phải trả. Ông chấp nhận tất cả, lãnh nhận tất cả vì người đàn bà của cuộc đời. Miếng táo trôi vào cổ họng nhưng ông cố gắng nuốt. Nuốt. Dồn hết sức để nuốt nhưng miếng táo đã mắc lại nơi cổ họng ông. Mặt ông đỏ bửng, mắt trợn tròn.

Thấy Ađam đau đớn. Chẳng giúp được gì cho ông cả. Bà vội vàng đưa bờ môi mỏng khẽ chạm vào bờ môi của ông. Hai bờ môi đã chạm nhau. Trời đất như ngừng lại. Ông bà đã phạm tội vì không nghe lời Thiên Chúa. Và sau khi phạm tội, vườn địa đàng bỗng trở nên kém cuốn hút, bị nhơ nhớp bởi tội gây nên. Khung cảnh buồn, ảm đạm biết chừng nào. Như một mùa xuân đã chợt tắt, một giọng hót của con họa mi bỗng lẳng lặng ngừng. Nỗi đau khổ tràn ngập khắp khu vườn địa đàng khi bờ môi mỏng của bà Eva chạm vào quả táo.

Chiều đến, đôi ba tia nắng còn sót lại trên nền trời xanh thẳm. Vài con chim nhỏ mỏi cánh, chập chờn dìu nhau về tổ ấm. Từ khi tội lỗi xuất hiện trên chốn này, cảnh vật dường như sặc sụa mùi đau thương. Thấy khung cảnh hôm nay khác thường, Chúa mới hé gọi:

- Ađam, Eva đâu rồi? Sao hôm nay các ngươi cũng kì quặc vậy? Liệu có chuyện gì không tốt chăng?

- Ađam, Eva ơi!

Thấy tiếng Chúa gọi, hai ông bà núp sau một bụi cây rậm.

- Dạ. Chúng con xấu hổ không dám ra? Chúng con đã phản bội Chúa rồi.

- Phản bội cái gì? Các ngươi đã ăn trái táo giữa vườn mà ta đã cấm ư?- Ngài bỗng trầm ngâm và hạ giọng.

- Chính con rắn đã xúi giục con ăn.- Bà Eva nói trong tiếng nấc.

- Eva đã đưa trái táo và con đã ăn. Chúng con đã phản bội Chúa.- Ađam với vẻ mặt hối lỗi.

Thiên Chúa nhìn con rắn tức giận và nói:

- Hỡi con rắn độc ác và xấu xa, ngươi phải đi bằng bụng và ăn bụi ăn bờ. Rồi đây một người phụ nữ sẽ đạp nát đầu ngươi.

Sau bao ngày tạo dựng đất trời và tạo dựng con người giống hình ảnh Chúa. Ngài cứ tưởng là mọi sự đã hoàn tất và tốt đẹp. Ấy vậy mà chính hình ảnh giống Ngài đã phá tan mọi thứ, tội lỗi đã xâm nhập vào con người. Ngài trầm ngâm một lúc lâu. Nghĩ ngợi đủ điều. Nếu như đuổi Ađam và Eva khỏi vườn địa đàng thì ai sẽ làm chủ muôn loài và vạn vật ở đây? Ai sẽ hưởng dùng hoa thơm, trái ngọt chốn này? Ai sẽ tâm sự cùng Ta mỗi khi chiều về? Càng nghĩ Ngài càng thương cho hai ông bà và lại càng căm ghét tội lỗi. Nhưng Thiên Chúa là Đấng toàn năng và quyền phép. Rồi Ngài sẽ vạch ra ý định để thực hiện chương trình cứu độ con người. Khi hai ông bà rời khỏi chốn địa đàng. Thiên Chúa vẫn luôn yêu thương và bảo vệ ông bà. Chương trình của Ngài luôn đầy tràn tình thương và lòng bao dung.

Giật mình tỉnh giấc. Huy chồm dậy. Mắt mở to. Sáng ngời. Nắng chiều vẫn đang le lói trong căn phòng. Đôi ba cây cảnh có gió thổi nhẹ nhàng. Huy nhớ đến bài tập trả phép tết cho cha giám đốc trong sách sáng thế chương 1. Chợt Huy cười bơ vơ hồn nhiên giữa khung trời chiều.

Tiếng chuông đổ liên hồi. Giờ kinh chiều đã tới. Trên góc tường nhỏ trong căn phòng của Huy, cây Thánh giá chuộc tội cứ thế lấp lóe sáng ngời.

Bài dự thi Mã số: 15-089

GIẢI VIẾT VĂN ĐƯỜNG TRƯỜNG 2015, Bản Tin 08