Đấng xóa mình
“Đây là Mình Thầy, hiến dâng vì anh em” (Lc 22, 19)
Hỡi Đấng Bí Nhiệm khôn cùng!
Ta vẫn đi trong màn đêm về Người
Tri thức mầu nhiệm đời ta không tát cạn
Linh thiêng mầu nhiệm hồn ta mãi lặng thinh
Sao có thể nhận ra ánh ban mai!
Nếu Người không bớt chút thần quang huyền lộ
Sao có thể cảm nét đẹp bóng chiều tà!
Nếu Người không dấu mình qua màu ẩn khuất
*
Ta không thể hiểu về Người
Như cát chẳng khi nào thấu trọn miền biển sóng!
Mọi tư duy luôn được tư duy lại
Mọi kiếm tìm - tìm kiếm mãi không thôi
Lời về Người đòi hỏi thêm lời mới
Thinh lặng bên Người thinh lặng nữa tim ơi!
*
Cung đời nào có thể nói cho ta
Trong Tình Yêu
Quyền năng là yếu đuối!
Trái tim nào có thể tự tình diễn giải
Trong Tình Yêu
Nghèo khó là giàu sang!
Người không yêu ta từ trên cao nhìn xuống
Người không cứu ta bằng một lời quyền năng
Người xoá mình trong rơm cỏ một hài nhi thơ bé
Người huỷ mình trong thân phận đồi cao mở trái tim
Tình Yêu Vô Biên vẫn mãi muốn lệ thuộc
Không phải vì Người nhưng vì chính ta
*
Đôi môi nào có thể bật thốt
Trong Tình Yêu
Dấu mình là Hiện Diện!
Hồn thơ nào có thể thấu đạt
Trong Tình Yêu
Ra đi là ở lại thiên thu!
*
Người từ chối uy quyền để ta nên gần gũi
Người trao cả tự do để ta xứng với Trời Cao
Người ở lại viên nỗi đau ta thành ngọc bích
Người ở lại kết Tình Yêu thành dải sông ngân
Bến bờ thần thiêng nhờ Người - ta chạm đến
Trọn vẹn xoá mình Người sống mãi cho ta!
*
Hỡi Quyền Năng xoá mình không giới hạn
Ta vẫn đi trong sự trống rỗng về Người
Tình Siêu Việt muôn đời là tha tính
Trong tim ta hơn sâu thẳm nội tại của ta
Người thông ban bản thể vĩnh hằng
Cho ta sống sự sống dồi dào sung mãn
Ôi sự sống siêu nhiên!
Miền vỗ về ru hồn ta dịu thắm
*
Ôi mầu nhiệm về Người!
Muôn trùng tri thức câu quy phục
Ôi Tình Yêu của Người!
Tim xóa mình cung chứa chẳng sao đáng!
Người là Đấng muôn đời không thể định nghĩa
Nên Tên Người là Đấng Xóa Mình trong ta!
An Thiện Minh