Lời sống tháng Mười Hai 2025: Ơn cứu độ của Thiên Chúa
“Mọi bờ cõi trái đất sẽ nhìn thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa chúng ta”
(Isaia 52,10)
Bị dẫn đi lưu đày ở Babilon, dân Do thái đã mất hết mọi sự: mất quê hương, không còn vua, không còn đền thờ và như vậy không còn khả năng thờ phượng Thiên Chúa của mình, Đấng trong quá khứ đã dẫn đưa họ ra khỏi Ai Cập.
Nhưng đây, tiếng một vị tiên tri loan báo một điều kinh ngạc: đã đến lúc trở về nhà. Một lần nữa Thiên Chúa lại mạnh mẽ can thiệp và sẽ dẫn đưa dân Do thái qua sa mạc về đến Giêrusalem và tất cả mọi dân trên trái đất sẽ chứng kiến biến cố phi thường này.
“Mọi bờ cõi trái đất sẽ nhìn thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa chúng ta”
Ngày nay tin tức hàng ngày cũng đầy dẫy những tin làm ta lo sợ: người ta mất việc làm, sức khỏe, an ninh và nhân phẩm; nhất là những người trẻ có nguy cơ liều mình mất tương lai vì chiến tranh, vì sự nghèo nàn do biến đổi khí hậu gây nên tại quê hương của họ; các dân tộc không còn đất đai, hòa bình, tự do.
Một cảnh tượng bi đát, có chiều kích toàn cầu, làm ta nghẹt thở, và làm cho chân trời mờ mịt. Ai sẽ cứu chúng ta khỏi việc hủy diệt những gì chúng ta cho là mình đã sở hữu? Niềm hi vọng xem ra không còn lý do. Tuy vậy lời loan báo của vị tiên tri vẫn dành cho chúng ta.
“Mọi bờ cõi trái đất sẽ nhìn thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa chúng ta”
Lời của vị tiên tri cho thấy tác động của Thiên Chúa trong lịch sử mỗi người và mỗi cộng đoàn, và mời gọi chúng ta mở mắt nhìn những dấu hiệu của dự án cứu độ này. Thực vậy công cuộc cứu độ đã hoạt động trong sự say mê giáo dục của một cô giáo, trong sự liêm chính của một nhà kinh doanh, nơi sự ngay thẳng của bà quản lý, nơi lòng chung thủy của cặp vợ chồng, nơi cái ôm của một đứa bé, nơi vẻ dịu dàng của một y tá, nơi sự kiên nhẫn của một bà cụ, nơi lòng can đảm của những người ôn hòa chống lại tình trạng tội phạm, nơi sự tiếp đón của một cộng đoàn.
“Mọi bờ cõi trái đất sẽ nhìn thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa chúng ta”
Lễ Giáng sinh gần đến. Qua dấu chỉ là sự ngây thơ của một em bé yếu ớt, một lần nữa chúng ta có thể nhận ra sự hiện diện kiên trì và nhân từ của Thiên Chúa trong lịch sử nhân loại và làm chứng điều đó bằng những chọn lựa đi ngược dòng của mình.
“[…] Đối lại với một thế giới như thế giới chúng ta, nơi sự đấu tranh, luật của kẻ mạnh, của kẻ xảo quyệt, của kẻ vô lương, đã thành lý thuyết và nơi đôi khi mọi sự xem ra bị tê liệt bởi chủ nghĩa duy vật và ích kỷ, thì câu trả lời phải đưa ra là lòng yêu mến người thân cận. Đó là phương dược có thể chữa lành thế giới. […] Đó là như một đợt sóng sức nóng thần linh tỏa lan ra và truyền đi, bằng cách đi vào những quan hệ giữa người này với người kia, giữa nhóm này với nhóm nọ và dần dần biến đổi xã hội” (Chiara Lubich, Lời Sống tháng Năm 1985).
Cũng như đối với dân Do Thái, đối với chúng ta cũng vậy, đây là giây phút lên đường, là dịp thuận lợi để bước một bước quyết định đến với những người già hay trẻ, nghèo khổ hoặc di dân, đến với những người thất nghiệp hoặc vô gia cư, những người bệnh tật hoặc bị tù đày, họ chờ đợi một cử chỉ săn sóc và gần gũi, làm chứng cho sự hiện diện nhân từ nhưng hiệu nghiệm của tình yêu Thiên Chúa ở giữa chúng ta.
Ngày nay, những ranh giới bên ngoài để mang đến lời loan báo hi vọng này chắc chắn là những ranh giới địa lý, mà rất thường chúng trở thành những bức tường hoặc những ranh giới đau thương của chiến tranh, nhưng cũng là những ranh giới văn hóa và của cuộc sống thực. Hơn nữa, sự đóng góp thiết thực để vượt qua sự gây hấn, cô đơn và bị gạt ra ngoài xã hội, có thể đến từ những cộng đồng kỹ thuật số thường nơi những người trẻ sinh hoạt.
Như nhà thơ người Cônggô, Henri Boukoulou viết: “[…] Ôi, niềm hi vọng thần linh! Đây nơi tiếng nấc nghẹn ngào tuyệt vọng của cơn gió, được viết ra những câu đầu tiên của bài thơ đẹp nhất của tình yêu. Và ngày mai là niềm hi vọng” (Cf. AA.VV, Poete Africani anti-Apartheid, I vol., Milano 2003).
Do Letizia Magri thực hiện cùng Ban Lời Sống
.jpg)