Suy niệm Bài đọc 1 - Lễ Chúa Kitô Vua vũ trụ - 2Sm5, 1-3 - Con Vua Đavít

0 /5
1 người đã bình chọn
Đã xem:  | Cật nhập lần cuối:2025-11-21 16:25:03  | RSS

Vua Đa-vít lập giao ước với họ tại Khép-rôn, trước nhan ĐỨC CHÚA.

Trích sách Sa-mu-en quyển thứ 2 (2 Sm 5,1-3)

1 Toàn thể các chi tộc Ít-ra-en đến gặp vua Đa-vít tại Khép-rôn và thưa: 'Chúng tôi đây là cốt nhục của ngài.

2 Ngay cả trước kia, khi ông Sa-un làm vua cai trị chúng tôi, chính ngài đã chỉ huy các cuộc hành quân của Ít-ra-en. ĐỨC CHÚA đã phán với ngài: 'Chính ngươi sẽ chăn dắt Ít-ra-en, dân Ta, chính ngươi sẽ là người lãnh đạo Ít-ra-en.'

3 Toàn thể kỳ mục Ít-ra-en đến gặp vua tại Khép-rôn. Vua Đa-vít lập giao ước với họ tại Khép-rôn, trước nhan ĐỨC CHÚA. Rồi họ xức dầu tấn phong Đa-vít làm vua Ít-ra-en.

Khéprôn là một thành phố miền núi xứ Giuđê; thành phố có độ cao 1000m, cách Giêrusalem chừng bốn mươi cây số. Còn có tên gọi Qiryat-Arba. Ápraham, Sara, Isaác và Rêbécca, Lea và Giuse được chôn cất nơi đây trong nấm mồ do ông Ápraham mua cho Sara trong hang đá Makpela. Vài thế kỷ sau, khi ông Môsê gửi những người đi dò đường vào đất Canaan, họ thử tiến vào bằng ngõ Khéprôn. Mười hai sứ giả trở về kinh ngạc thấy dân này dáng vóc thật cao lớn, đó là người Anaqites; để bù lại họ vác trên vai những trái cây tuyệt vời, hái trong vườn Eshkol, trong đó có một chùm nho, nặng đến nỗi phải hai người mới mang đi được!

Khoảng chừng 1200 năm trước CN, các con cái Ítraen rốt cuộc rồi cũng vào được miền Palestine, sau khi ông Môsê qua đời. Trong hơn một thế kỷ, mười hai chi tộc sống tự lập. Duy chỉ có một mối quan hệ gắn liền họ với nhau: đó là lịch sử chung của họ và nhất là điều nhìn nhận cùng một Thiên Chúa Đấng đã làm cho họ “lên khỏi Ai Cập”như họ thường nói như thế.

Trong thời gian, được gọi là “Thẩm phán”, khi có nguy cơ đe dọa một chi tộc, một thủ lãnh tạm thời, được gọi là “Thẩm phán”, đứng ra chỉ huy các chiến lược cho đến khi chấm dứt mối đe dọa. Các “Thẩm phán” ấy có nhiệm vụ tư lệnh, có khi là tiên tri nữa; đó chính là trường hợp của tiên tri Samuen là người đã viết ra quyển sách chúng ta đọc hôm nay mang tên ngài. Thế nhưng không có vấn đề phải có vua , vì chỉ có Chúa mới là vua Ítraen.

Thế nhưng dần dần họ cảm thấy muốn có một vị vua, như mọi dân tộc khác. Khi đến lúc phải nghĩ đến kế nghiệp tiên tri Samuen, vấn đề lại được đặt ra. Tiên tri Samuen rất không hài lòng, xem đó là một thái độ bất trung với Thiên Chúa, nhưng không làm sao tránh khỏi. Vì vậy tiên tri Samuen tìm cách báo trước những gì họ chờ đợi phải đến. Nội dung biện luận của ngài rất đơn giản: anh em hãy coi chừng, các vua ít khi chăm lo cho bầy tôi một cách vô vị lợi, các ông biến họ thành nô lệ. Phải đọc chương 8 sách Samuen mới thấy rõ bài biện hộ cứng rắn chống lại xứ có vua.

Thế nhưng tiên tri Samuen có giỏi ăn nói thế nào đi nữa, điều phải xảy ra là phải đến, Thánh Kinh kể lại rằng: Nhưng dân không chịu nghe theo tiếng ông Sa-mu-en. Họ nói: 'Không! Phải có một vua cai trị chúng tôi! Cả chúng tôi cũng sẽ giống như mọi dân tộc. Vua chúng tôi sẽ xét xử chúng tôi, sẽ dẫn đầu chúng tôi và sẽ lãnh đạo các cuộc chiến của chúng tôi.' Ông Sa-mu-en nghe tất cả những lời của dân và nói lại những lời ấy cho ĐỨC CHÚA nghe. ĐỨC CHÚA phán với ông Sa-mu-en: 'Hãy nghe theo tiếng chúng, và hãy đặt một vua cai trị chúng.(1 Sm 8,19-22). Vị vua đầu tiên ấy của Ítraen đó là Saun. Ngài trị vì được khoảng hai mươi năm, khoảng năm 1030 đến 1010 trước CN. Khởi đầu triệu đại rất vinh quang nhưng cuối triều đại rất đáng buồn, dần dần, ông mất trí, bất tuân lệnh tiên tri Samuen: ngay khi ông còn sống, tiên tri Samuen không còn tin cậy nơi ông nữa và chọn vua Đa-vít lên kế vị ông.

Chúng ta biết lịch sử kể lại sự chọn lựa vua Đavít, người con thứ tám của Giesê thành Bêlem, đứa con trẻ nhất, bé nhỏ nhất đang chăn chiên. Đavít được chính tay tiên tri Samuen xức dầu phong vương, trước mặt mọi người tại Bêlem; đó là dấu chỉ Chúa chọn và Thần Khí Thiên Chúa ngự nơi ông. Thế nhưng dù vậy Đavít vẫn chưa thực thụ là vua, trong một giai đoạn Saun vẫn còn là vua thật thụ. Chúng ta biết chuyện gì xảy ra sau đó: Đavít có tài âm nhạc được Saun gọi giải trí cho triều đình; thế rồi dần dần được phục vụ nhiều việc khác cho đến lúc được khám phá ra ông có biệt tài trong chiến tranh. Hơn nữa ông được lòng mọi người, đặc biệt được kết bạn với Jonathan, con vua Saun.

Vua thì suy tàn, trong lúc người thanh niên kia thành công trong mọi việc trong triều đình. Điều này thế nào rồi cũng có chuyện. Vua Saun trở nên ganh tị đến chết được với Đavít, và nhiều lần tìm cách loại trừ đối thủ: trong lúc Đavít một mực trung thành với vua, vì ông tôn trọng vị vua do Thiên Chúa chọn. Sau này việc trung thành với vua Saun được xem là một trong đức tính quan trọng nhất của ngài. Sau khi Saun và Jonathan qua đời Đavít được phong làm vua, nhưng chỉ là vua được một phần dân chúng mà thôi, chi tộc Giuđa, là chi tộc của ngài. Đavít ngự tại Khéprôn.

Ở Miền Bắc ngược lại, một đứa con của Saun còn ngự trị trong một thời gian - Kinh Thánh nói bảy năm rưỡi. Sau nhiều thủ đoạn, âm mưu, giết người trong triều đình Miền Bắc, con của Saun bị ám sát và từ lúc ấy các chi tộc Miền Bắc không còn vua, quay về với vua Đavít. Với bài hôm nay, vì vậy chúng ta dự màn tập họp các chi tộc Miền Bắc: “Toàn thể các chi tộc Ít-ra-en đến gặp vua Đa-vít tại Khép-rôn và thưa: 'Chúng tôi đây là cốt nhục của ngài.

Ngay cả trước kia, khi ông Sa-un làm vua cai trị chúng tôi, chính ngài đã chỉ huy các cuộc hành quân của Ít-ra-en. ĐỨC CHÚA đã phán với ngài: 'Chính ngươi sẽ chăn dắt Ít-ra-en, dân Ta, chính ngươi sẽ là người lãnh đạo Ít-ra-en.'

Toàn thể kỳ mục Ít-ra-en đến gặp vua tại Khép-rôn. Vua Đa-vít lập giao ước với họ tại Khép-rôn, trước nhan ĐỨC CHÚA. Rồi họ xức dầu tấn phong Đa-vít làm vua Ít-ra-en.” (2 Sm 5,1-3)

Đó là mười hai chi tộc, cuối cùng cũng hội tụ lại dưới sự chỉ huy của một chủ chăn duy nhất, vừa được Chúa chọn vừa được anh em công nhận. Việc Chúa chỉ định được thể hiện bằng cách được xức dầu thánh và từ nay được gọi là “Mêxia”, cũng có nghĩa là được “xức dầu”. Và chính Thiên Chúa cắt đặt nhiệm vụ: từ nay là người chăn chiên, một mục tử cho dân Ngài.

Lý tưởng ấy của một vị vua, vừa xuất thân từ dân chúng vừa được Chúa chọn là một mục tử. Điều này có nghĩa là chỉ biết lo cho đoàn chiên của mình sự hiệp nhất và an toàn. Khốn thay, lịch sử Ítraen chứng minh đó chỉ là một giấc mơ. Thế nhưng lòng tin vào những lời hứa của Thiên Chúa lúc nào cũng vượt qua những thất vọng của lịch sử: Họ tiếp tục chờ đợi Đấng xứng danh là “Mêxia”. Theo tiếng Hy Lạp từ “Mêxia” được dịch từ “Kitô”… Một nghìn năm sau vua Đavít, một hậu duệ xa xôi với ngài được gọi là “Con Vua Đavít” khai mở một vương triều vĩnh cửu: chính Ngài xưng mình là “Mục Tử nhân lành”…Trong Thánh Thể mỗi Chúa Nhật chính Ngài nói với chúng ta “anh em cùng một dòng máu với Tôi”.

Tác giả: Marie-Noëlle Thabut
Nguồn: L’ intelligence des Ecritures, Socéval Editions
Dịch giả: E. Máccô Lương Huỳnh Ngân