Câu chuyện gia đình: Cặp đôi hoàn cảnh

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 802 | Cập nhật lần cuối: 1/28/2019 12:08:01 AM | RSS

Bước vào căn phòng trọ chật hẹp của đôi vợ chồng sinh viên ai cũng thấy mũi lòng. Không bàn ghế, chiếu chăn gì cả. Em bé đang ngủ ngon trên sàn gác, bên dưới có lót một chiếc khăn lông mỏng, bên trên cũng đắp một chiếc khăn mỏng. Cây quạt nhỏ xua bớt cái nóng hầm hập của Saigon đang vào hạ.

Anh chồng đon đả mời bạn bè ngồi quây thành vòng cung dựa lưng vào vách. Cô vợ loay hoay tìm nước mời bạn. Bốn người chia nhau hai chai nước khoáng 330ml. Câu chuyện rôm rả ngay từ đầu:

- Thằng bé kháu khỉnh quá! Đầy năm phải mời ông bà vào, thấy cháu dễ yêu như thế này thì mọi việc sẽ êm thôi.

Anh chồng cướp lời:

- Êm thế nào được! Ông bà nội đã cúp hết mọi khoản, không gửi đồng cắc nào từ khi tao quyết định ra xã đăng ký kết hôn mà không cần tổ chức đám cưới. Ổng bả từ tao luôn rồi!

- Không sao đâu, cứ từ từ. Rồi ổng bả sẽ nghĩ lại thôi! Hai đứa tụi bay ráng nuôi con thật tốt và lo thi tốt nghiệp là OK hết.

Anh bạn khác chen vào:

- Ê, sao hồi đó mày đã quyết định bỏ thai rồi mà! Vào nhà thương gặp cái gì mà hai đứa lại dẫn nhau về vậy? Bây giờ khổ ráng chịu nghen!

Câu hỏi bất ngờ của thằng bạn khiến anh chồng đăm chiêu nhớ lại từng chi tiết của cuộc tình lãng mạn. Anh là sinh viên kỹ thuật năm cuối, học giỏi. Chị sinh viên năm nhất còn ngơ ngác, ở một trường khác. Gia đình anh khả giả ở miền cao nguyên đất đai màu mỡ. Chị thuộc diện nghèo khó quê miền trung sỏi đá. Hai người quen nhau trong công việc bưng bê ở một nhà hàng sau giờ học. Anh thường giúp chị bê những chồng bát đĩa đi rửa. Mới lạ, sau thân, rồi nảy sinh tình cảm chỉ sau vài tháng làm chung. Anh rủ chị rời ký túc xá về phòng trọ ở với anh, vừa tiết kiệm chi phí, vừa tiện cho việc giúp nhau học tập. Chị đắn đo suy nghĩ mấy tuần, sau đó xiêu lòng dọn về ở với anh dù đám bạn cùng phòng can ngăn. Cuộc sống chung xem ra thật vui vẻ. Anh chở chị đi học, đi làm, ăn uống hết sức đơn giản. Hai đứa quấn quít nhau như hình với bóng. Vài tháng sau chị phát hiện mình có thai. Không dám nói cho anh biết, chị bối rối không biết phải giải quyết thế nào vì cả hai chưa sẵn sàng cho việc kết hôn và nhất là có con. Chị ốm nghén bỏ học bỏ làm. Anh tra hỏi mãi chị mới nói. Anh hốt hoảng! Mấy ngày sau anh thuyết phục chị giải quyết êm tại bệnh viện Từ Dũ. Chị do dự, rồi cuối cùng cũng nghe theo.

Trên đường đến bệnh viện, trong lúc ngừng xe chờ đèn xanh, bỗng dưng anh nhớ mình có đạo! Máng cỏ có tượng Chúa Hài Đồng ngày xưa anh hay dọn ở nhà bỗng hiện lên trong đầu. Từ ngày vào thành phố học đến nay là 4 năm, anh chỉ đi lễ có vài lần, chủ yếu là Noel và Phục Sinh. Đèn xanh bật lên, anh gạt cái máng cỏ hiện ra không đúng lúc ra khỏi đầu, rồ ga chạy nhanh đến bệnh viện.

Khi làm thủ tục xong, chị khóc rấm rức đòi về vì thấy lương tâm cắn rứt. Anh chỉ im lặng. Đến khi loa gọi tên chị vào phòng làm thủ thuật, chị đứng bật dậy, chạy về hướng cổng. Anh bối rối chạỵ theo năn nĩ, nhưng chị cương quyết đòi chia tay. Cuối cùng anh phải chở chị về!

Suốt tuần lễ sau đó, anh chị không nói với nhau nhiều, mỗi người theo đuổi một cách nghĩ cho riêng mình. Chị bần thần nhớ lời mẹ dặn: “Con là chị cả nên phải ráng học để sau này thay bố mẹ lo cho các em. Mẹ thương con đi học xa nhà, không biết lúc đau ốm sẽ ra sao ?” Vậy mà …! Xa nhà mới hai năm chị đã ra nông nỗi này…! Còn anh, anh không thấy mình có lỗi với chị. Anh thực lòng yêu chị và muốn thưa chuyện với bố mẹ sau khi anh tốt nghiệp. Để chuẩn bị cho tương lai, anh cũng đã dành dụm được một ít cho riêng mình. Anh nổ lực học tập, sống tốt với bạn bè nên được mọi người thương mến. Anh rất quyết đoán trong suy nghĩ và hành động. Nhưng tại sao chuyện tình cảm của anh không đi đúng kế hoạch anh dự tính? Bây giờ thì anh hiểu ra bản thân anh rất yếu đuối và chủ quan. Tự tin là tốt, nhưng thiếu điểm tựa tinh thần, thiếu kỷ luật bản thân, thì không tốt chút nào! Sống thử nhưng kết quả thật!... Phải chấp nhận và tìm cách sửa chữa thôi!

Anh về quê xin cha mẹ cho phép cưới. Không những bố mẹ từ chối mà còn xỉ vả anh thậm tệ. Tự ái đầy mình, nhưng anh không muốn trốn trách nhiệm đối với người bạn gái anh yêu thật lòng. Anh ra xã làm thủ tục đăng ký kết hôn và về lại nhà trọ. Ba mẹ chị khi biết chuyện con gái không được nhà chồng chấp nhận thì rất buồn, nhưng vẫn động viên chị lo dưỡng thai và tiếp tục chu cấp cho chị. Trước tấm lòng bao dung của cha mẹ, chị vô cùng hối hận và tự nhủ phải tiếp tục học và nuôi con cho thật tốt. Tiệc cưới của hai người là một buổi cà phê sáng với vài người bạn thân của hai đứa. Không áo cưới, không quay phim chụp ảnh , chỉ có 2 chiếc nhẫn trao cho nhau trước mặt bạn bè.

Thấy anh đăm chiêu tư lự, thằng bạn la lên:

- Ê, mày sao vậy? Hồn xiu phách lạc nơi nào vậy?

Anh bạn kia đỡ lời:

- Thôi, mày chỉ bới chuyện! Nhìn thằng bé tao thích quá. Khổ nỗi là chưa có em nào để mắt tới tao!

- Vậy là mày có phúc đó! Mọi chuyện chờ ra trường rồi mới tính nghe cha. Chớ có dại dột mà nát bét hết đó!

Từ nảy giờ chị chỉ ngồi nghe, bây giờ mới lên tiếng:

- Bạn nói đúng đó! Hai đứa tui bây giờ mới khổ nè. Tui phải xin trường lưu điểm để sang năm được học tiếp. Còn ảnh thì ngoài giờ đến trường, lớp nào lo làm thêm, lớp nào lo chăm con phụ tui, có khi nó khóc cả đêm, ảnh cũng phải thức với nó. Vậy mà mới sáng sớm đã xách xe đi rồi. Ai kêu gì cũng làm , miễn có thêm tiền mua sữa là được. Thương ảnh khổ, nhưng cũng không biết làm sao hơn! Chỉ mong luận án của ảnh thầy cho đủ điểm tốt nghiệp!

- He he! Có tình yêu là có sức mạnh để vượt tất cả mọi khó khăn mà chị! Tui biết chị không có đạo, còn nó có đạo mà coi như mất gốc rồi. Chị có biết Chúa nói ai sống trong tình yêu là sống trong Thiên Chúa không? Hai người đang yêu nhau nhưng quên xin Chúa chúc phúc! He he!

- Vậy sao ? Tui sẽ bắt ảnh xin Chúa chúc phúc cho mẹ con tui! Chỉ vì thiếu hiểu biết về đạo, thiếu chuẩn bị cho cuộc sống hôn nhân gia đình nên bây giờ tụi tui mới ra thế này! May mà bạn bè còn thương lui tới giúp đỡ !

Anh ngồi im, cảm thấy xấu hổ cho bản thân mình. Sống không có Chúa thì làm được trò trống gì! Trước mắt, anh đã được bố mẹ tặng danh hiệu “ Người Con Bất Hiếu”! Nhìn lại những gì đã xãy ra , anh thấy mình quá tự phụ. Anh không thấy mình cần nương tựa Chúa. Chúa không hiện diện trong đời sống của anh qua giáo hội. Kết quả là mọi thứ đảo lộn hết! Anh mất chỗ dựa nơi bố mẹ và gia đình. Suýt chút nữa anh đã đẩy bạn gái vào tội giết người! May mà cô ấy đã thức tỉnh anh đúng lúc! Giờ đây, cô ấy lại muốn anh xin Chúa chúc phúc cho mối tình vụng dại này!

Bao nhiêu suy nghĩ lóe lên trong đầu. Muốn được chúc phúc thì phải sớm đến nhà thờ gặp cha sở? Để làm gì ? Để cha giúp hai đứa tìm ra giải pháp làm hòa với Chúa và với gia đình đôi bên? Để gia đình bé nhỏ của anh được Chúa đón nhận? Để cuộc sống của hai đứa được an vui, hạnh phúc trọn vẹn? Anh thoáng thấy lối ra an toàn ở cuối đường hầm…

Các bạn ơi, vợ chồng sinh viên như tụi mình đúng là cặp đôi… hoàn cảnh! Với ơn Chúa, từ “hoàn cảnh” đến “hoàn hảo”… có thể được không?… Vì, không thánh nhân nào mà không có quá khứ, không tội nhân nào ăn năn mà Chúa không thứ tha!

TH. Nhan