Suy niệm BĐ1 - CN XIX thường niên - năm A - 1V 19, 9a.11-13 - Thiên Chúa nhân hậu

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 132 | Cập nhật lần cuối: 10/21/2023 4:39:50 AM | RSS

"Ngươi hãy ra đứng trên núi trước tôn nhan Chúa."

Trích sách các Vua quyển thứ nhất.

Khi ông Êlia đến Hô-rép, núi Thiên Chúa

9 ông vào một cái hang và nghỉ đêm tại đó

11 Người nói với ông: "Hãy ra ngoài và đứng trên núi trước mặt ĐỨC CHÚA. Kìa ĐỨC CHÚA đang đi qua."Gió to bão lớn xẻ núi non, đập vỡ đá tảng trước nhan ĐỨC CHÚA, nhưng ĐỨC CHÚA không ở trong cơn gió bão. Sau đó là động đất, nhưng ĐỨC CHÚA không ở trong trận động đất.

12 Sau động đất là lửa, nhưng ĐỨC CHÚA cũng không ở trong lửa. Sau lửa có tiếng gió hiu hiu.

13 Vừa nghe tiếng đó, ông Êlia lấy áo choàng che mặt, rồi ra ngoài đứng ở cửa hang. Bấy giờ có tiếng hỏi ông: "Êlia, ngươi làm gì ở đây?

Bài tường thuật kể lại sự kiện ông Êlia được hoán cải, vì lòng nhiệt thành suýt làm ông lầm lạc hai lần. Hoàng hậu Ideven muốn giết ông, còn về phần mình, trầm trọng hơn, ông lầm tưởng về Thiên Chúa.

Tất cả bắt đầu khi hoàng hậu Ideven thờ lạy bụt thần. Ideven, người phụ nữ ngoại đạo, con gái vua thành Tia, được gả cho vua Akháp, trị vì xứ Samari từ 875 đến 853. Đứa con dân tộc Ítraen phải từ bỏ khỏi vương quốc của mình, mọi hình thức tôn thờ bụt thần, vì Giao ước với Thiên Chúa Cha là MỘT, phải loại trừ mọi hình thức thờ phượng khác: «Ngươi không được có thần nào khác đối nghịch với Ta.» (Xh 20, 3). Nếu không, làm sao dân được Chúa chọn, có thể làm gương giữa các dân tộc khác? Thế mà hoàng hậu làm nhục ngôn sứ và các tín hữu, bằng cách đưa vào triều đình nhiều tư tế đạo Baan: 400 tư tế theo bụt thần thao diễn trong triều và tự cho rằng từ nay trong xứ Baan là chúa sự phì nhiêu của đất nước, của mưa gió và sấm sét. Còn vua Akháp, quá nhu nhược để cho qua mọi sự! Gương xấu đến từ chóp bu. Trong lúc ấy, ngôn sứ Êlia đứng lên bảo vệ danh dự của Chúa mình, trước mặt dị giáo càng ngày càng lớn mạnh.

Ngôn sứ chống đối kịch liệt đến nỗi sách Huấn ca nói về ông rằng: «Ông là vị ngôn sứ chẳng khác nào ngọn lửa, lời của ông tựa đuốc cháy bừng bừng.» (Hc 48, 1-11). Ông đứng lên như một nhà vô địch đạo Giavê. Tức khắc, tự xem mình như người đại diện Thiên Chúa Ítraen quyền lực hơn chúa Baan nhiều. Ông tấn công trên lãnh vực của thần Baan và loan báo sẽ có hạn hán và nạn đói. Ai đây, có quyền ban mưa xuống hay không mưa? Sẽ xem thấy...Thật ngặt nghèo, quan hệ giữa hoàng hậu và vị ngôn sứ trở thành một cuộc thi đua quyền lực, Chúa dân Ítraen và thần Baan của bà Ideven: «Chúa tôi mạnh hơn», là điệp khúc của hai bên.

Vị ngôn sứ thắng màn đầu trong cuộc tế lễ trên núi Cácmen, Chúa Ítraen đã nhúm cháy đống củi ngôn sứ cho dựng lên trước bốn trăm tư tế Baan, sững sờ, và sẵn đà, ông Êlia cho giết tất cả các tư tế. Sau đó ông phải tránh sự trả thù của hoàng hậu, và trong lúc lẩn trốn ấy ông muốn được chết: «Lạy ĐỨC CHÚA, đủ rồi! Bây giờ xin Chúa lấy mạng sống con đi, vì con chẳng hơn gì cha ông của con» (1V 19, 4). Có lẽ lúc ấy, ông ý thức như cha ông, cố tình đòi Chúa làm điều kỳ diệu. Nay chỉ còn được mặc khải mãnh lực Thiên Chúa là trong đức tính sự hiền hậu: «Nó sẽ không kêu to, không nói lớn, không để ai nghe tiếng giữa phố phường. Cây lau bị giập, nó không đành bẻ gẫy, tim đèn leo lét, cũng chẳng nỡ tắt đi...» (Is 42, 2-3)

Sau một lộ trình dài bốn mươi ngày, bốn mươi đêm, Chúa đợi ông trên núi Hôrép. Có lẽ phải đi trên suốt đoạn đường dài ấy ông mới ý thức rằng mình đã chọn không đúng lãnh vực và cũng có thể đã nhầm Thiên Chúa: như đối phương, ông tưởng tượng một Thiên Chúa mãnh liệt. Nhưng dù sao Chúa cũng không bỏ, Ngài vẫn nâng đỡ và dần dần hoán cải cho đến lúc mặc khải cho ông qua một thị kiến, rất cảm động trên núi Hôrép này. (1V 19, 12). Để chuẩn bị lần cuối trước cuộc gặp gỡ, Chúa hỏi ông Êlia, lúc ấy đang trú trong một cái hang: «Êlia ngươi làm gì ở đây? "Ông thưa: ‘Lòng nhiệt thành đối với ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa các đạo binh nung nấu con, vì con cái Ítraen đã bỏ giao ước với Ngài, phá huỷ bàn thờ, dùng gươm sát hại các ngôn sứ của Ngài. Chỉ còn sót lại một mình con mà họ đang lùng bắt để lấy mạng sống con.’» (c. 9 -10). Sau đó, diễn ra cuộc biểu lộ quyền năng, cảnh này làm nhớ đến cũng trong một sự kiện biểu lộ quyền năng của Chúa vài thế kỷ trước, cũng trên núi này (St 19). Nhưng không, Chúa không ở trong gió to bão lớn, cũng không trong lửa, không trong động đất, nhưng Ngài ở trong ngọn gió hiu hiu. Thì đây, vị ngôn sứ được đổi mới nhờ thị kiến ấy, Chúa mới đặt lại câu hỏi với ông: «Êlia ngươi làm gì ở đây?», và một lần nữa vị ngôn sứ trả lời: «Lòng nhiệt thành đối với ĐỨC CHÚA (toàn năng)», nhưng lần này ông sẵn sàng nhận lại sứ mạng phục vụ Chúa, không phải trong lửa, trong bạo lực, nhưng trong làn gió hiu hiu. Bây giờ ông biết sức mạnh của Thiên Chúa không ở trong những gì người ta tưởng.

Đây là vinh dự và lòng tự hào của dân được Chúa chọn, loan báo cho muôn dân sự mặc khải ấy, họ là những kẻ đầu tiên được lãnh nhận qua ông Êlia .

Tác giả: Marie-Noëlle Thabut
Nguồn: L’ intelligence des Ecritures, Socéval Editions

Dịch giả: E. Máccô Lương Huỳnh Ngân