Ấn tượng ngày Hội ngộ liên tôn 2015

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 3471 | Cập nhật lần cuối: 12/14/2015 11:29:52 AM | RSS

Năm nay tôi mới có dịp đến Hội Ngộ Liên Tôn lần đầu. Tôi cũng không ngờ người đi đông, chật cả Hội Trường lớn GB như vậy. Nhìn dòng người đến tham dự đủ màu cờ sắc áo của các tôn giáo, chúng tôi vui mừng và nghĩ các vị chủ chăn sẽ rất hài lòng.

Hai mẹ con tôi quyết tâm đi đến cuối cùng, nhưng rồi đành phải bỏ 2 tiết mục cuối, vì nóng lòng quá… đứa cháu nội cứ sốt kéo dài hơn 2 tuần nay.

Ngồi nghe vị Đại đức thuyết pháp về lòng bao dung, nụ cười điệu điệu, nhưng thân tình. Trà My, cô gái trẻ Đạo Baha'i mạnh dạn nói về Đạo lý của tôn giáo mình, và Sr Mai Thành giọng nhỏ nhẹ run run (có khi quá nhỏ, nghe không được) kể lại những kỷ niệm về Đức TGM Nguyễn Văn Bình. Người đã dấn thân với cả tâm huyết xây dựng những cuộc gặp gỡ liên tôn từ khi nhận trách nhiệm chủ chăn ở Sài Gòn (từ đầu thập niên 60) và là nguồn cảm hứng cho những lần “Hội Ngộ Liên Tôn” này.

Giọng nói của vị Mục sư thuộc Hội Thánh Cơ Đốc Phục Lâm, nghe chất phát mà lôi cuốn.

Tôi nhận ra điểm đồng quy về thực hành qua các bài thuyết trình là tất cả cùng qui hướng về một mục đích là Kính Thờ Thượng Đế theo niềm tin tôn giáo của mình và yêu thương, đùm bọc lẫn nhau.

Cô diễn viên là nhà sản xuất phim Thanh Thúy phát biểu một câu nghe có vẻ hài hước nhưng chân tình: “Sao lần này là lần thứ năm, mà con không được biết những lần trước. Hồi nào giờ, con cứ nghĩ Đạo nào theo Đạo đó, đâu biết có “Liên Tôn” như vầy?”

Làm sao không “Liên Tôn” được? Người Công giáo chúng ta chỉ có gần 7% dân số. Khi ở rải rác, ta đi ra đường hay làm việc không dễ gặp nhau, mà thường tiếp xúc với tín đồ những Tôn giáo bạn… ta sống cô lập được sao?

Ấn tượng ngày Hội ngộ liên tôn 2015

Tôi nhớ ngày còn nhỏ đi dự đám Giỗ nhà Họ Nội tôi, chỉ đi rồi về nhà ăn cơm. Ba tôi theo Đạo Mẹ tôi. Mỗi lần Giỗ Nội ở nhà Chú của Ba, Ba chỉ đến phụ dọn và có mặt từ đầu cho đến cuối, rồi ra về không ăn một tý gì, vì lúc đó “Không được ăn đồ cúng”.

Ba mất đi, luật ấy mới được bãi bỏ. Không những được ăn đồ cúng, mà còn được thắp nhang, được để bàn thờ Tổ Tiên Ông Bà, chưng hoa quả không khác gì bàn thờ nhà người ngoại giáo.

Lớn lên, tôi quen người ngoại giáo, anh theo Đạo để lấy tôi.

Về nhà anh… khó lắm, tôi chỉ xin “được gởi Rể” vì nhà tôi, mấy chị em mồ côi Cha Mẹ sống bên nhau…

Tuy là gởi Rể, nhưng anh là con trai trưởng trong nhà, nên không có ngày Giỗ nào mà vắng mặt tôi.

Về nhà chồng phải biết luật nhà chồng:

- Đàn bà con gái không được ngồi bàn khách giữa nhà

- Phận làm dâu phải lo mọi chuyện trong nhà, nếu không biết nấu nướng thì dọn dẹp rửa chén bát, và ngồi vào mân sau cùng, còn thì ăn, mà hết thì nhịn.

Ban đầu người ta cứ nói tôi "Cái đồ Công giáo đó, nó biết chi đến Ông Bà... ". Nhưng rồi năm này tháng nọ, họ quên dần đi kiểu nói ấy.

Cho đến một ngày Mẹ chồng tôi năn nỉ tôi:

- Mẹ phải đi xa với các em, nhà Thờ Tộc này Mẹ giao lại cho con, con quán xuyến lo ngày Giỗ quẩy thì Mẹ mới an lòng. Con biết Giỗ nào nấu Chay, Giỗ nào nấu mặn… Nhà con, con cho thuê lấy tiền xài, con đưa con cái về đây ở cho vui cửa vui nhà.

Mẹ chồng ngày càng già, không còn giọng the thé nhiếc mắng ngày nào, tôi nao lòng lắm. Nhưng “cầu Chúa soi sáng, cho con được nói điều đẹp lòng mọi người”.

- Mẹ cứ an tâm đi, gia đình con sẽ giữ nhà và lo mọi chuyện Giỗ quẫy cho Mẹ, con quen ở nhà con rồi , con không dọn về đây ở đâu, nhưng ngày nào chúng con cũng thay phiên nhau về coi nhà cho Mẹ.

Cũng tại căn nhà đó ngày nào Bà Mẹ chồng đuổi gia đình vợ chồng bốn đứa con tôi ra khỏi nhà không thương tiếc. Thậm chí nói người cho thuê nhà đến gặp tôi nói: “Cô chú cứ dọn qua nhà tôi ở, không phải tốn tiền, bà đã trả hết rồi…”.

Tôi phải nuốt nước mắt vào trong…, mà nói lời cám ơn bà chủ cho thuê nhà, và ngay ngày hôm sau tôi bắt đầu hành trình 9 năm đi thuê nhà mà Mẹ chồng không tìm ra được các cháu nội của bà…

Mẹ chồng ở xứ lạnh không được, chân tay tê cóng, mỗi ngày sức khỏe mỗi tệ đi, sợ mẹ chết ở xứ người, các em chồng bàn tính đủ điều… cuối cùng phải nhờ tôi giúp đỡ. Tôi đồng ý chăm sóc bà ở tại căn nhà nhỏ bé của tôi.

Và điều lạ lùng là sau 6 tháng bà đi lại được, sức khỏe ổn định, cuộc sống vui tươi hơn, bình tâm ngồi trên giường lắng nghe chúng tôi đọc kinh tối mỗi đêm. Tình trạng này khác xa những ngày tôi mới về làm dâu, đi Lễ mà phải nói dối là đi đâu đó… thì mới bình an ra khỏi nhà.

Tôi biết còn nhiều người cũng rơi vào hoàn cảnh như mình, cũng vô tình sống cuộc đời “Liên tôn giáo”. Rất may là cái hậu của cuộc sống gia đình tôi không đến nổi làm Chúa buồn lòng. Mẹ chồng tôi giờ ở đâu đó… chắc cũng còn nhớ đến ân tình chân thật mẹ con tôi gởi gắm cho bà.

Mọi sự đều nhờ có Ơn Chúa dẫn dắt. Họ thấy được điều tốt ở nơi mình, là họ thấy được Chúa của mình đã dạy bảo mình phải làm thế.

Ngược lại mình cũng thấy được sự hòa mình của cô ca sĩ Hiếu Ngọc, vừa là một Phật tử trung tín vừa là một Ca viên của ca đoàn Công giáo…

Phải có một Đức Tin mạnh mẽ, một tấm lòng bao dung và chân thật chúng ta mới đủ sức mở rộng tấm lòng ra với người khác…

Bấy giờ chúng ta mới tự hào là mình đã thật sự giữ đúng giới luật mà Chúa đã trao cho và vui mừng vì trở nên giống Cha trên trời.

Đêm Sài Gòn

Hoa Vàng