Ngày Người đến
“Người đã đến nhà mình” (Ga 1, 11)
Ngày Người đến !
Ta phát hiện trên nhánh cây mận nhà mình
Có hai con sẻ nâu về làm tổ
Chúng ríu ra ríu rít
Kể cho nhau nghe những câu chuyện chẳng có ngọn ngành
Và bầu trời xanh như ngày thơ thuở ấy
Ta bỗng vươn hồn chấp chới tới trời cao
Đó là sự thúc đẩy của đêm dài cô tịch
Ta biết lắng nghe tiếng đêm
Trong thinh lặng vô thường trái tim bừng sáng
Ngày Người đến !
Ta học cách yêu thương của Người
Biết rung nhịp với từng cung điệu vô ngôn
Biết đặt tim yêu vào những việc bình thường
Biết thinh lặng cho Lời Người ru ấm
Ngày Người đến !
Ta học cách nói lời của trái tim
Biết vẽ cách điệu
Để nghịch cảnh chỉ còn là cái nựng yêu của trời đất
Học cách nhìn mọi thứ từ ánh sáng huyền nhiệm bên trong
Ta biết hướng về Người
Ôm cỏ cây mùa khô héo
Ùa vào dòng Tình Thánh nhẹ nâng niu
Biết buông rơi những dị biệt
Câu nói ngập ngừng trở thành vần thơ
Trong Người
Ta tập bước những dấu đời Sự Thiện
Thoảng là chi bao biển sóng thăng trầm
Khi vấp ngã là khi yêu thương nâng dậy
Biết chính mình biết có Người trong ta
Ngày Người đến
Sỏi đá hanh hao chợt nở hoa
Vầng trăng Người trong ta
Ánh ngợp một sắc màu kỳ lạ
Sáng lung linh như cổ tích trong ngần
An Thiện Minh